One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 149: Cơ hội

Chương 149: Cơ hội
Trương Đạt Dã nói: "Hắn có làm Thất Vũ Hải hay không cũng không có liên quan gì nhiều tới người bình thường chúng ta mà?"
Goodman nói: "Nhưng hắn là người cá đấy. Cậu cũng biết đãi ngộ của người cá trên tòa đảo này thế nào còn gì. Biết đâu hắn nhân cơ hội báo thù thì sao."
Nếu người làm Thất Vũ Hải có tính tình như Arlong thì chắc chắn sẽ báo thù. Ví dụ như phá hoại công viên của Sabaody chẳng hạn. Nhưng Jinbe sẽ không làm như vậy.
Người cá béo mập màu xanh lam kia nỗ lực nửa đời chỉ để bảo vệ đảo Người Cá, hắn sẽ không làm ra hành vi có khả năng khiến người thường càng căm hận người cá nhiều hơn.
Trương Đạt Dã nghĩ nghĩ, hỏi tới: "Ông chú cũng ghét người cá ạ?"
Goodman khó hiểu nhìn cậu: "Đương nhiên không ghét. Tôi là thợ đóng tàu cơ mà."
"Liên quan gì đến thợ đóng tàu nữa?"
"Thợ đóng tàu bậc nhất thế giới mà tôi vô cùng sùng bái là ngài Tom, ngài ấy là người cá đấy. Sao tôi có thể ghét người cá cho được?"
"Meo?" Tom hỏi lại, hình như có người gọi tên nó thì phải.
"Không phải nói mày." Trương Đạt Dã kéo Tom trở lại.
Goodman tiếp tục nói: "Cậu em cũng đừng ôm thành kiến như một số người. Tôi cảm thấy con người chúng ta có tốt, có xấu thì người cá cũng có người tốt như ngài Tom, cũng có hải tặc hung ác. Chẳng qua đa số những gì chúng ta chứng kiến, nghe được đều là về hải tặc người cá nên mới có ấn tượng thâm căn cố đế rằng người cá là giống loài hung ác, tàn bạo."
Trương Đạt Dã gật đầu, chú Goodman rất hiểu chuyện, đa số người cá tính cách hiền lành đều đang sinh hoạt đàng hoàng ở đảo Người Cá rồi. Dù có người nảy sinh ý định ngắm nhìn thế giới bên ngoài như Keimi thì cũng chỉ dám lén lút.
Mà những kẻ có thể làm hải tặc cướp bóc, đốt giết thì vốn đã chẳng phải mặt hàng an phận gì cho cam.
"Chú này, nếu… Cháu nói là nếu nhé. Nếu chú gặp phải hải tặc người cá hung tàn gì đó thì nhớ phải gọi điện cho cháu đấy." Trương Đạt Dã nói: "Bảo vệ quán rượu nhà cháu mạnh vô biên giới nhé, một chấp mười luôn."
"Ha ha ha, cũng không cần lo lắng cho tôi đâu, thợ đóng tàu ở bến tàu chúng tôi cũng không phải hạng dễ dây vào. Nhớ hồi tôi còn trẻ, một cân mười cũng không phải nói chơi nhé."
Goodman thầm nghĩ, dù có phải dùng Den Den Mushi cầu cứu thì cũng là gọi cho hải quân cầu cứu chứ. À đúng rồi, cũng phải gọi báo cho mấy người chỗ cậu em Đạt Dã tùy thời thời chuẩn bị tị nạn.
Trương Đạt Dã thấy hắn không nghe lọt tai thì hơi nôn nóng. Đám người trong đoàn hải tặc của Arlong được xưng là bắp thịt phát triển gấp mười lần con người… À thì hình như thợ đóng tàu nơi này cũng không phải thợ đóng tàu bình thường gì cho cam, nếu chỉ xét trên phương diện sức mạnh thì không kém người cá bình thường là mấy.
Nếu đám người Arlong thật dám tới xưởng tàu gây sự, nói không chừng ngay cả mấy tên cấp cao cũng bị giết ngược ấy.
'Để phòng lỡ chẳng may, hai ngày này vẫn nên đi bờ biển rèn luyện thì hơn. Cứ cảm thấy ông chú Goodman đang cắm ‘cờ đỏ’.' Trương Đạt Dã quyết định trong lòng. Làm thế còn có thể tiện đường sáng tạo càng nhiều cơ hội cho người đang muốn mưu hại cậu nữa chứ. Cậu đúng là bé ngoan biết chiều lòng người.
"Chú, chú uống nhiều lắm rồi đấy."
"Có bằng ấy rượu thôi mà, sao cậu em dông dài y hệt Molly thế hả."
"À há, cháu sẽ sao y bản chính câu này chuyển giao cho chị ấy."
"Thôi mà..."
...
Sáng hai ngày sau đó, Tom cầm cần câu nửa nằm trên ghế dựa bãi biển ngáp dài một cái, bởi vì vẫn còn sớm nên ánh mặt trời ấm áp bao phủ toàn thân Tom, làm mèo ta lim dim buồn ngủ.
Mỗi tội tiếng chan chát binh bốp bên cạnh làm Tom muốn ngủ cũng không yên. Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh đang cầm kiếm trúc đối chiến ngay cạnh đó.
"Cách!" Trúc kiếm trong tay Thụy Manh Manh bị đánh gãy làm đôi, hai người tạm thời ngừng tay.
"Lại gãy à?" Trương Đạt Dã bất đắc dĩ: "Cô muốn đổi kiếm thật không?"
Dạo này sức lực hai người họ đều tăng lên rất nhiều, kiếm trúc thông thường chỉ có thể dùng để tập luyện chiêu thức thôi, dùng để đối chiến toàn lực thì rất dễ gãy. Rõ ràng lúc trước cậu còn cảm thấy kiếm trúc bền, dẻo, dùng tốt cơ đấy.
Nhưng dùng kiếm thật chĩa về phía người một nhà thì lại bị bó tay bó chân, hiệu quả luyện tập không được tốt, rầu thúi cả ruột.
Tom cũng rất chi là phiền muộn. Nó một tay chống má, mấy móng vuốt tay kia thì lần lượt nhịp xuống tay vịn ghế.
Bởi vì nửa thanh kiếm bị đánh gãy sẽ bay tới nện vào đầu nó. Rất quái dị nhé, rõ ràng nó đã đổi mấy chỗ rồi, thế mà dù kiếm của ai trong hai người kia gãy đều như chỉ nhắm vào nó vậy, lần nào cũng đánh chuẩn.
Đồng tử của Tom kéo tít lên trên, tự nhìn ngọn Himalaya xây từ cục u trên đỉnh đầu mình, tủi thân muốn khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận