One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 795: Bá quốc - bản cải tiến (1)

Chương 795: Bá quốc - bản cải tiến (1)
"Năng lực giả à?" Mr.1 đột nhiên nhớ tới hình như đã gặp qua con mèo này ở đâu rồi… Nó là mục tiêu nhiệm vụ lần nào đó của tổ chức thì phải? Hơn nữa, chính là sau nhiệm vụ lần đó mà Baroque Works càng ngày càng sa sút. Hóa ra con mèo này chính là đầu sỏ nhỉ, đúng là rất đặc biệt.
Mr.1 nhìn Tom bị chém xong như một chiếc mèo không bị gì thì lẩm bẩm: "Chẳng trách lại có người muốn con mèo này..."
Vừa nghe những lời này, Trương Đạt Dã thoáng cái tinh thần phấn chấn: "Người kia ở đâu?"
Ngài Bernice thân ái, tụi này nhớ ngài muốn chết!
"Máy chém hỗn loạn!" (Supa Bureiku) Mr.1 không trả lời câu hỏi của Trương Đạt Dã mà biến hai cánh tay thành lưỡi kiếm đặt chéo trước ngực, đột kích thẳng phía trước chém Trương Đạt Dã.
(Supa Bureiku)
Trương Đạt Dã tiện tay nâng kiếm lên đỡ: "Đừng chỉ mải đánh thôi, rốt cuộc người kia ở đâu?"
"Tao không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của mày." Mr.1 lại lùi xuống dồn sức: "Nguyên tắc quan trọng nhất chính là bí mật."
Trương Đạt Dã phẩy tay: "Vớ vẩn, tổ chức của mấy người sắp tàn rồi có được không hả? Không nói là không có cơ hội nói đâu nhé. Hay anh nói cho tôi nghe đi, chờ lúc chúng tôi đánh anh sẽ nhẹ tay một tí."
"Tao thừa nhận mày là một kiếm sĩ giỏi. Chẳng qua..." Mr.1 khinh bỉ mấy lời của Trương Đạt Dã, 10 ngón tay đều biến thành lưỡi kiếm, ngầu lòi tuyên bố: "Thân là kiếm sĩ, gặp phải tao là bất hạnh lớn nhất của mày. Từ sau khi lấy được năng lực của trái Supa Supa (siêu chém) tới nay, chưa từng có kiếm sĩ nào làm tao bị thương được."
(siêu chém)
"À há." Trương Đạt Dã gật đầu: "Anh không nói câu này tôi cũng suýt quên không hỏi đấy. Vết sẹo trước ngực anh là từ đâu ra vậy?"
"Móng vuốt chém!" (Supa Kuro) Mr.1 vươn hai tay nắm lấy lưỡi kiếm của Trương Đạt Dã như muốn cắt nát thanh kiếm. Nhưng Trương Đạt Dã thấy người này ít nhiều thẹn quá thành giận.
(Supa Kuro)
"Đó là trảm kích tới từ kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới, không phải loại tép riu như mày tưởng tượng ra được!"
Đối với Mr.1 mà nói, đó cũng xem như một chuyện cũ không chấp nhận nổi. Khi ấy hắn phụng mệnh Boss đi giết một người, vừa trở về thì gặp phải Mắt Diều Hâu.
Khi đó hắn cũng tràn đầy tự tin nói một câu 'trước giờ chưa từng bị kiếm sĩ chém bị thương', sau đó hắn suýt thì chết. Khi đó hắn mới ý thức tới tính chân thực của danh hiệu 'kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới', đồng thời cũng ngượng ngùng vì sự dốt nát của mình.
Quả nhiên là thẹn quá thành giận, Trương Đạt Dã chỉ thích nhìn kiểu người lạnh lùng thế này sụp đổ. Mà hóa ra lần trước Mắt Diều Hâu tới Alabasta là để chém Mr.1 thật à? Nể mặt nhau ghê cơ.
Lần đó trong báo nói Mắt Diều Hâu đối lập với Crocodile mà không đánh, đại khái là vì Mắt Diều Hâu không có hứng thú đánh với Crocodile, mà Crocodile cũng không tìm được lý do nổi đóa. Tiếc thật đấy.
Đối mặt với hành vi muốn cắt nát lưỡi kiếm của Mr.1, Trương Đạt Dã nhớ lại bí quyết chém sắt, vung trường kiếm thật mạnh rút ra khỏi tay Mr.1.
Thanh kiếm này là kiếm Thiên Luân đến từ kho vũ khí của Erza trong Fairy Tail đấy, hàng xịn miễn bàn, cậu không nỡ làm hỏng đâu. Tuy rằng Erza có tới ít nhất 200 thanh kiếm cơ nhưng Trương Đạt Dã cảm thấy chưa chắc đã rút trúng mà.
Hai tay Mr.1 rõ ràng vẫn duy trì hình lưỡi kiếm nhưng máu tươi lại chảy đầm đìa, hắn không dám tin nhìn Trương Đạt Dã: "Tại sao mày cũng có thể làm được như vậy?"
"Rất bình thường, vì đạt tới khả năng chặt đứt sắt thép bất cứ lúc nào nên tôi khổ luyện kiếm thuật khoảng mấy tháng liền đấy." Trương Đạt Dã buông câu khiến người ta tức hộc máu: "Đúng rồi, nói cho anh một bí mật nhé, Mắt Diều Hâu đến Alabasta chắc là vì tôi nói với hắn rằng nơi này có một người được xưng là khắc tinh của kiếm sĩ. Sau đó... Đúng lúc hắn rảnh rỗi nhàm chán."
"Đừng có đùa!" Mr.1 cảm thấy Trương Đạt Dã coi rẻ chỉ số thông minh của mình. Kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới sao có thể cố ý tới Alabasta một chuyến chỉ vì nhàm chán được! Chẳng lẽ không phải ở nhà nghiên cứu kiếm thuật, đi chu du Tân Thế Giới khiêu chiến cường giả à?
"Nói thật không ai tin mà." Trương Đạt Dã lắc đầu: "Tom đâu, thay quần áo!"
Tom nhanh chóng thay bộ kiếm sĩ.
Trương Đạt Dã chỉ cái mũ của Tom: "Thấy gì chưa, Mắt Diều Hâu đưa đấy. Hắn còn uống rượu ở quán tôi chưa trả tiền cơ."
Tom gật đầu đồng ý, nhưng động tác hơi mạnh nên cái mũ sụp xuống cản mất tầm mắt. Trương Đạt Dã giúp nó chỉnh lại.
"Tao biết có lẽ tao không phải đối thủ của mày, nhưng..." Mr.1 tức giận xông lên: "Làm nhục người cũng phải có mức độ!"
Tom vung vẩy kiếm tây trong tay, không dùng chiêu đâm tới mà quấy phành phạch lên hai cánh tay, hai chân của Mr.1.
Rõ ràng cơ thể Mr.1 đã hóa thành lưỡi kiếm mà vẫn hằn vệt đỏ nổi bật, cảm giác đau đớn truyền thẳng đến thần kinh não của hắn, khiến hắn có xúc động muốn kêu lên thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận