One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 662: Anh em ruột thịt thân thiết của tôi (3)

Chương 662: Anh em ruột thịt thân thiết của tôi (3)
Trương Đạt Dã che lại lương tâm sờ đầu Tom xem như an ủi, sau đó lấy một cuốn sổ nhỏ đưa cho Bellemere: “Nếu thế tôi giao thứ này cho cô.”
“Đây là…” Là phương pháp huấn luyện của Lục Thức và Haki. Trước kia Bellemere chỉ là một sĩ quan cấp uý trong chi bộ, cấp bậc của cô còn chưa đủ tư cách để hiểu những thứ này, nhưng chỉ xem sơ qua là cô đã biết thứ này rất quý giá.
Trương Đạt Dã giải thích: “Đây là thù lao mà hải quân trả cho tôi trong một sự kiện. Bọn họ nói không được tùy ý truyền ra ngoài, tôi nghĩ truyền cho 1 cựu sĩ quan hải quân thì không tính là 'tùy ý' đâu. Dù sao cũng không phải là 'truyền ra ngoài' còn gì.”
Genzo trợn tròn mắt, câu nói 'không được tùy ý truyền ra ngoài' được hiểu như vậy à?
Trương Đạt Dã nói: “Tôi tin cô cũng có thể nhìn ra rồi. Thế đạo này ấy mà, hải tặc sẽ ngày càng nhiều lên, chỉ khi bản thân mạnh hơn mới có thể bảo vệ tốt cho các con gái của cô. Nếu có thời gian thì cô cũng để Nami và Nojiko thử sức xem, học được nhiều năng lực tự vệ hơn là chuyện tốt.”
Nói đến mức này rồi thì Bellemere không từ chối nổi nữa. Cô nghĩ thầm, xem ra sau này phải nỗ lực hơn để khôi phục các hạng mục huấn luyện trước kia, thậm chí còn phải cố gắng tăng lên gấp bội. Người bình thường không thể giữ gìn quyển sổ này được.
“Tôi hiểu rồi.” Cô khẽ gật đầu, trịnh trọng nhét cuốn sổ nhỏ từ cổ áo vào sâu trong áo.
Ánh mắt Genzo hơi mất khống chế, vô ý thức muốn trách mắng cô.
Trương Đạt Dã ngửa đầu nhìn trần nhà, hóa ra thói quen của Nami đều học từ vị này à? Đúng là hổ mẫu vô khuyển nữ.
Tom không màng gì sất, cẩn thận chọn 1 quả quýt trong số quýt còn trên bàn, lột vỏ rồi tách một múi nếm thử.
Chua lét! Mắt Tom bỗng lóe lên, nó học theo Trương Đạt Dã, lén lút đưa quýt cho cậu, tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Trương Đạt Dã cầm lấy quýt, liếc nhìn Tom. Nhóc ranh ngoan cỡ này là có bẫy chắc rồi.
Trương Đạt Dã tách một múi đưa về phía miệng mình rồi liếc nhìn biểu cảm ngày càng ngông cuồng của Tom, cậu mỉm cười nham hiểm, trở tay đưa quýt vào miệng Tom, rút tay ra rồi còn tốt bụng bóp miệng Tom giúp nó nhai.
Tom che miệng, mặt lại dần chuyển sang màu xanh.
“Quan hệ của cậu và con mèo này tốt thật đấy.” Bellemere chỉ từng thấy người cho thú cưng ăn, đây là lần đầu cô nhìn thấy hai bên đút cho nhau ăn. Người biết chăm sóc thú cưng như thế thì dù Nami đi theo cậu ấy cũng sẽ được chăm nom thật tốt.
“Đúng, đúng đấy.” Trương Đạt Dã gật đầu không chút xấu hổ, thuận tiện còn ấn đầu Tom gật theo: “Dù Tom là thú cưng nhưng nó cũng giống như anh em ruột thịt thân thiết của tôi.”
Các cụ bảo rồi: ‘Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác’. Hậu quả của việc trêu đùa Tom chính là cuối cùng sẽ bị Tom chơi một vố.
Nghĩ mà xem, đường đường Trương Đạt Dã tinh thông Soru và Tekkai trong Lục Thức, nắm giữ Haki vũ trang cấp bậc nhập môn, sở hữu ma lực, ám năng lượng và một xíu xiu chân khí của Người Cầm Canh. Nói một câu đao thương bất nhập là khiêm tốn lắm đấy.
Cho nên cậu không bao giờ ngờ rằng mình sẽ bị bỏng chân vì nước sôi.
Nguyên nhân là do Tom ăn quá nhiều quýt chua nên đã uống cạn nước trà, lúc nó tự đi rót nước thì không giữ chắc ấm nước.
Loảng xoảng! Rào! Tí tách~
“Á!!!”
“Á!!!”
Tiếng kêu thảm thiết của Trương Đạt Dã và Tom với tần số lẫn âm lượng y như đúc vang vọng trong nhà Bellemere, cả căn nhà rung lên 3 lần vì tiếng hét của hai đứa.
Trong phòng, một người một mèo đồng thời ôm chân nhảy lò cò khắp nơi, đụng đổ bàn ghế, làm vỡ cốc, chén, bóng đèn.
Bellemere và Genzo đực mặt ra, kinh ngạc nhìn một người một mèo làm ầm ĩ. Rõ ràng là nhân vật có thể tay không tiếp được lưỡi kiếm răng cưa khổng lồ của Arlong mà lại bêu xấu vì chút xíu nước sôi… Nghĩa là nếu muốn đánh bại băng hải tặc Arlong thì chỉ cần nấu thêm vài ấm nước sôi là được hả?
Trương Đạt Dã và Tom nhảy lò cò một lúc rồi tựa lưng ngồi bệt dưới đất, đồng thời nâng bàn chân bị bỏng lên thổi lấy thổi để.
Chân Tom vừa sưng vừa đỏ, chân Trương Đạt Dã tính cả giày cũng vừa đỏ vừa sưng. Cậu tin chắc rằng Tom không cố ý trả thù cậu, nó không đời nào chọn biện pháp giết địch một nghìn tự tổn hại một nghìn như thế.
Bellemere sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng: “Tôi đi lấy thuốc ngay đây!”
“Không cần đâu, tôi có thuốc.” Trương Đạt Dã ngăn cô lại rồi tự lôi ra một hòm thuốc.
Tom cũng lôi một hòm thuốc giống như đúc từ sau lưng ra, hai đứa tự bôi thuốc bỏng cho mình rồi tự quấn băng vải. Rõ ràng chỉ là vết bỏng quá đỗi bình thường mà hai hàng này xử lý xong chẳng khác nào bó bột thạch cao vì gãy xương.
Trương Đạt Dã tìm cây nạng để chống, ngượng ngùng nói: “Chúng tôi sẽ bồi thường những thứ bị vỡ ạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận