One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 502: Lần này là nắm đấm sắt xịn (3)

Chương 502: Lần này là nắm đấm sắt xịn (3)
Vẻ mặt Ace vặn vẹo, không khống chế được bò lổm ngổm dưới đất: "Tôi... Tôi còn chẳng bảo vệ nổi Luffy, còn mặt mũi nào nói muốn làm hải tặc nữa!"
Trương Đạt Dã cũng ngớ người. Tiềm thức cậu phân chia Garp vào đơn vị thân thiện, dù Artoria và Garp đối diện cậu cũng không hoảng. Nhưng khi cậu đang định chào hỏi và tự giới thiệu với Garp thì Perona chớp mắt đã xử đẹp nguyên hai thằng cháu của người ta rồi?
Thấy sự chú ý của Garp chuyển dời tới Perona, Trương Đạt Dã giấu cô nhóc ra sau lưng mình, lên tiếng nói: "À thì..."
Garp biến mất tại chỗ, xuất hiện sau lưng mọi người. Artoria lập tức phản ứng, thay đổi quần áo chiến đấu, chĩa mũi kiếm về phía Garp.
Chỉ nghe Garp mong đợi nói: "Cô bé, nhờ cô bé lại sử dụng năng lực với chúng một lần nữa nhé!"
"..." Mọi người rơi vào trầm tư.
"Há?"

Anh hùng Garp, hiện là trung tướng của trung tâm hải quân, biệt danh là nắm đấm sắt, một trong số các nhân vật có sức chiến đấu đỉnh chóp của thế giới này.
Nhưng dù là người như vậy cũng có nỗi muộn phiền hiếm ai biết được, đó chính là cháu trai ông cả ngày đều la hét ầm ĩ đòi làm hải tặc, muốn trở thành vua hải tặc.
Garp cũng không có cách nào, chỉ có thể răn dạy cháu mình mỗi lần chúng đòi làm hải tặc, sau đó là tiến hành giáo dục tràn ngập tình yêu thương bằng nắm đấm.
Có điều cái miệng của Ace và Luffy cứng đến nỗi mặc dù bị đánh mặt mũi bầm dập, đầu u lên thành cả đống cục, thậm chí mình đầy thương tích thì hai đứa vẫn tuyệt đối không chịu nói khác đi.
Thế mà hôm nay, khi Garp đang nhân dịp nghỉ phép để dạy bảo cháu trai trên núi như ngày thường thì chợt gặp một đám người xa lạ, hơn nữa trời xui đất khiến làm ông nghe được Luffy nói mình muốn làm một con sò, Ace nói mình không xứng làm hải tặc.
Nguyên nhân là vì bọn nhỏ trúng năng lực của một cô bé tóc hồng.
Garp kích động, đây là lần đầu tiên ông nghe được chính miệng Luffy nói muốn làm thứ gì khác ngoài hải tặc, kể cả nó có là một con sò! Ngay cả Ace dường như cũng có ước mơ mới.
Chẳng qua là sau khi hiệu quả năng lực chấm dứt, hai tên nhóc này lại nhanh chóng khôi phục như cũ. Luffy không hiểu chuyện gì đã xảy ra nên không nghĩ nhiều, tiếp tục la hét đòi ăn thịt. Ace kéo Luffy cách xa ma trơi nhỏ, cảnh giác nhìn Perona.
Xem ra cả Ace và Luffy đều không sao, đồng thời Garp cũng không cảm nhận được đối phương có địch ý. Thế là Garp nhờ Perona thử lại một lần nữa. Ít nhất thì ông muốn biết rõ ràng tác dụng từ năng lực của cô nhóc, nếu có hiệu quả tốt, nói không chừng có thể mời cô nhóc ấy giúp ông uốn nắn cháu trai cũng nên.
Perona bối rối không biết phải làm sao, Trương Đạt Dã đứng ra hỏi: “Ngài là trung tướng Garp đúng không ạ?”
“Bị nhận ra rồi.” Garp cười sang sảng: “Tôi là Monkey D. Garp, trung tướng hải quân. Hai thằng nhóc quỷ kia là cháu của tôi. Nói đến đây, tôi còn chưa hỏi tên mọi người nhỉ? Năng lực của cô bé là gì vậy?”
“Chúng tôi là đoàn du lịch từ Sabaody, bởi vì Sư Tử Vàng mà ngoài ý muốn tiến vào biển Đông. Giờ đang trên đường đi du lịch tiếp.” Trương Đạt Dã giới thiệu tên các bạn đồng hành một lượt, mặc dù cậu rất nghi ngờ Garp có thể nhớ kỹ được hay không.
“Năng lực của Perona là khiến những người tiếp xúc với ma trơi trở nên cực kỳ tiêu cực trong một khoảng thời gian ngắn. Vừa nãy cô nhóc thấy đứa bé kia nhào tới nên mới giật mình phản xạ, không hề có ác ý. Thật xin lỗi.”
Trương Đạt Dã cảm thấy Garp không giống như muốn nổi giận nhưng cậu vẫn giải thích thay Perona.
Garp đĩnh đạc nói: “Không phải chuyện gì to tát. Tóm lại là, tôi có thể mời cô nhóc này sử dụng năng lực với bọn chúng một lần nữa không? Ace, Luffy, mau tới đây.”
Ace còn lâu mới chịu nghe lời, hô to: “Tại sao chúng cháu phải qua đấy để bị con nhóc xử lý chứ, ông già thối.”
Mặc dù Luffy vẫn còn thèm thịt nhưng nghe thấy Ace nói vậy thì vô thức làm mặt quỷ, hét theo: “Ông già thối.”
“Ông già thối à?” Đôi mắt Garp chìm trong bóng tối, lập tức xuất hiện trước mặt Ace và Luffy, cho mỗi đứa một đấm: “Gọi ông nội cho tử tế vào!”
“Bốp! Bốp!”
“Đau quá! Sao lần nào cũng đau thế nhỉ?”
“Rõ ràng là cao su mà, sao ông nội đánh mình đau thế cơ chứ!”
Hai đứa nhóc ngã xuống đất, ôm đầu kêu thảm thiết.
“Ra tay tàn nhẫn như vậy, nếu là trẻ em bình thường sẽ bị đánh đến ngu luôn mất.” Sharkler quan sát lực tay của Garp, cảm thấy mình mà ăn một đòn này cũng tuyệt đối không dễ chịu gì.
Nếu ném Kuina cho Garp huấn luyện một ngày thì chắc cô bé sẽ hưởng dương 11 tuổi luôn.
Perona hơi sợ hãi nhìn Garp, đây chính là anh hùng của hải quân, còn đáng sợ hơn cả đại tướng hải quân nữa… Ơ mà hiện giờ hình như cô nhóc là người tốt rồi, người tốt thì không cần phải sợ ông ấy nữa nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận