Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1000: Tài liệu sửa chữa Lục Thần kiếm

Lúc Lục Trần đi qua hành lang màu lục, đi đến nơi này, đã nhìn thấy ngũ sư phụ của mình ở xa xa.
“Ngũ sư phụ, đồ nhi trải qua ngàn khó vạn hiểm đến Trung Châu vực gặp ngươi rồi đây!” Lục Trần làm ra dáng vẻ trắc trở và chua xót khi trải qua rất nhiều vì đến gặp sư phụ, kích động chạy qua đó.
“Nhãi ranh!” Giản Khinh âm nhìn dáng vẻ của Lục Trần, cười phụt một tiếng.
Một câu “Nhãi ranh” khiến cho suy nghĩ của Lục Trần như trở lại mấy chục năm trước, lần đầu tiên gặp được năm sư phụ mới chỉ mười mấy tuổi.
Đại sư phụ, nhị sư phụ thích gọi hắn là Trần nhi, tam sư phụ thì gọi thẳng tên, tứ sư phụ gọi hắn là tiểu Lục Trần, chỉ có ngũ sư phụ tính cách an tĩnh lại gọi hắn bằng xưng hô độc đáo là nhãi ranh.
“Sư phụ, có thể đừng gọi ta là nhãi ranh được không, ta đã trưởng thành rồi!” Sắc mặt Lục Trần thoáng có chút xấu hổ.
Lúc mười mấy tuổi xưng hô như vậy không sao, hiện tại hắn tốt xấu gì cũng hành tẩu giang hồ mấy chục năm, vẫn bị xưng hô như vậy, cảm giác có chút quái lạ.
“Không gọi ngươi là nhãi ranh, vậy gọi ngươi là gì?” Chân mày lá liễu của Giản Khinh âm cong cong, khóe miệng lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Nụ cười này khiến cho trăm hoa ảm đạm, trời đất chuyển màu.
Lục Trần hơi lúng túng nói: “Xưng hô này luôn cảm thấy rất nhỏ, mà ta đã trưởng thành rồi.”
“Vậy sao?” Đôi mắt đẹp của Giản Khinh âm đánh giá người sau mấy cái, ý cười trong suốt nói: “Nhưng ngươi chính là nhãi ranh ở trước mặt sư phụ.”
Lục Trần vội vàng gãi tai gãi má, cười khổ nói: “Sư phụ, ta ở bên ngoài tốt xấu gì cũng là nhân vật nổi danh, một câu nhãi ranh của ngươi sẽ dễ dàng khiến uy nghiêm mà ta tích góp được trong nháy mắt không còn gì.”
Lục Trần rất khó tưởng tượng, sau này gặp được người quen, ví dụ như Mai Tiêu, Liễu Khuynh Thành… còn có Kim Anh Tuấn đó, nếu biết được mình có biệt danh như vậy, có lẽ sẽ cười nhạo cả đời.
“Uy nghiêm, nhãi ranh như ngươi thì lấy đâu ra uy nghiêm?” Giản Khinh âm thấy Lục Trần có dáng vẻ ấm ức có lời khó nói, thản nhiên cười, đồng tử hẹp dài tràn đầy hẹp hòi, đợi cười đủ rồi, chợt chuyển chủ đề: “Đợi khi nào nhãi ranh ngươi trở thành cường giả thật sự, vạn tộc kính sợ, sư phụ mới đổi.”
Lục Trần sờ mũi, lúc đó có lẽ phải mất mấy trăm năm, mấy ngàn năm.
“Đúng rồi!” Giản Khinh âm bỗng nhiên nói, thấy ánh mắt Lục Trần nhìn về phía nàng, mới không nhanh không chậm, nói: “Nhãi ranh, có phải ngươi có thành kiến với sư phụ hay không?”
Lục Trần ngẩn người, không rõ ngũ sư phụ cớ gì nói ra lời này, vội vàng nói: “Ngũ sư phụ, ta đâu dám có thành kiến với ngươi.”
“Không có sao?” Giản Khinh âm chớp chớp đôi mắt đẹp, giống như tự thuật một chuyện không quan trọng, nói: “Lúc trước ngươi đến Huyền vực, nghe nói ngươi tặng cho tứ sư tỷ một món quà, sao đến chỗ ngũ sư phụ không có một chút bày tỏ nào vậy.”
Lục Trần lập tức choáng váng, thì ra là như vậy.
Trước đây lúc đi đến thành Đan Minh Huyền vực quả thật đã tặng một món quà cho tứ sư phụ Hoa Điệp, đó là Hắc Hổ thánh vương.
Nhưng lúc ấy vì rất lâu không tới gặp tứ sư phụ, nàng hơi tức giận, hắn lanh trí mới nghĩ ra cách làm giảm lửa giận của tứ sư phụ.
Lục Trần vỗ trán một cái, vội vàng khắc phục: “Ngũ sư phụ, sao ta lại không chuẩn bị quà cho ngươi chứ, đương nhiên là có chuẩn bị, ta biết ngũ sư phụ thích yên tĩnh một mình nên tặng ngươi một sủng vật nhỏ.”
Lục Trần vừa nói, vừa lấy Thổ Ngân thử từ trong nhẫn không gian ra.
Thổ Ngân thử này là cướp được từ trong tay người của Hắc Long điện trước đó, khứu giác Thổ Ngân thử nhạy cảm, có tác dụng là truy tìm tung tích, tìm kiếm thiên tài địa bảo, chỉ là Lục Trần không thiếu bảo vật nên luôn đặt nó trong nhẫn không gian, mãi đến khi ngũ sư phụ nói ra lời này, mới nhớ tới có một con Thổ Ngân thử.
Thổ Ngân thử được nhìn thấy mặt trời, hít thở không khí trong lành từng ngụm, trong một đôi mắt nhỏ linh động nổi lên hàng nước mắt.
Nghĩ đến nó đường đường là Thổ Ngân thử, khứu giác thần kỳ, có thể trợ giúp con người tìm kiếm bảo vật, cho dù đặt ở thế lực đứng đầu cũng sẽ được người ta xem là bánh bao thơm ngon mà nâng niu, nhưng từ khi rơi vào trong tay kẻ trộm này, luôn bị nhốt trong căn phòng đen tối, ngay cả thời gian nhìn thấy ánh mặt trời cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần này lại thấy mặt trời khiến Thổ Ngân thử ấm ức khóc lóc.
“Ngũ sư phụ, đây là quà đồ nhi chuẩn bị cho ngươi!” Hai tay Lục Trần dâng lên.
“Được, ta sẽ nhận lấy!” Trên khuôn mặt Giản Khinh âm lần nữa hiện ra nụ cười, tiếp nhận Thổ Ngân thử từ trong tay Lục Trần, bàn tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông bóng loáng như tơ lụa của Thổ Ngân thử.
Thấy làm dịu được ngũ sư phụ, tảng đá lớn trong lòng Lục Trần cuối cùng cũng chìm xuống.
Lục Trần lấy ra một vật, là Lục Thần kiếm, thân của Lục Thần kiếm rạn nứt, giống như sẽ vỡ thành mảnh vụn bất cứ lúc nào.
Lần này đến Trung Châu vực ngoại trừ tu luyện đến Thánh Vương cảnh lên chín tầng trời thì còn có một chuyện là để sư phụ tu sửa thanh Đế kiếm này.
“Lục Thần kiếm là một thanh kiếm tốt, đáng tiếc chủ nhân…” Giản Khinh âm nhìn thấy Lục Thần kiếm, nhẹ nhàng thở dài, lông mi dài run rẩy, giống như là chìm vào trong ký ức.
Bởi vì Ninh Thiên Quân phản bội khiến cho Đông Hoàng thiên đế, Nguyên Sơ kiếm đế… ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận