Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1479: Chơi xỏ hai vị Thiên Đế

Tô Nghênh Hạ cau chặt mày, Lục Trần muốn lấy thân là mồi nhử, đây không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng nguy hiểm, cho dù là nàng cũng không thể trăm phần trăm bảo đảm an toàn cho Lục Trần, nhưng chợt nghĩ đến có lẽ Lục Trần không chỉ lấy được một món pháp bảo.
Nếu hắn đã nói như vậy, nhất định là có lực lượng của chính mình.
“Đi đến phía trước lạch trời trước đã.” Lục Trần truyền âm nói.
Thế là, Lục Trần theo sau lưng Tô Nghênh Hạ, đến gần lạch trời cự ly một trăm trượng, hai người Luyện Ngục Hoàng nhìn thấy Tô Nghênh Hạ đến gần, mặt lộ vẻ lạnh lùng, càng phóng ra sát ý ngập trời với Lục Trần phía sau nàng.
Đúng lúc này, Lục Trần từ sau lưng Tô Nghênh Hạ đi ra, đứng ra trước một bước, nhìn hai người nói: “Ta đi ra rồi, có muốn giết ta không?”
“Ta lại đi về rồi, có tức giận không?” Lúc hai người ngây người, Lục Trần lại trở về sau lưng Tô Nghênh Hạ.
Luyện Ngục Hoàng: “...”
Long Lai: “...”
Một giây sau, hai người mới phản ứng lại, tên sâu kiến này là tới khiêu khích bọn họ, ánh mắt sắc bén tột cùng.
“Ài, ta lại đi ra rồi, tới đánh ta nè.”
“Ta lại đi về rồi.”
Cứ như vậy, Lục Trần bất ngờ từ phía sau Tô Nghênh Hạ đứng ra, lại trở lại phía sau, không ngừng nhảy nhót, nhiều lần kích thích hai vị Thiên Đế.
Sau bốn năm lần đi đi về về, huyết áp hai vị Thiên Đế trực tiếp tăng vọt.
“Tự tìm đường chết.”
Lúc Lục Trần lại nhảy ra trước người Tô Nghênh Hạ tìm đường chết, trong mắt hai người lóe lên một tia tàn khốc, vươn ra tay lớn, cách không giam cầm Lục Trần.
Khoảng cách gần như thế, hoàn toàn có thể nắm chắc đối phương trong lạch trời, cho dù là Tô Nghênh Hạ cũng không nghĩ cách cứu viện được.
Trước đó bọn họ nhìn thấy Lục Trần cho Tô Nghênh Hạ một món pháp bảo, sở dĩ đối phương dám khiêu khích như vậy, nhất định là có lực lượng, nhưng bọn họ không để ý, cho dù đối phương có lực lượng, có âm mưu thì thế nào, trước thực lực tuyệt đối cũng vô dụng mà thôi, Tô Nghênh Hạ không có thực lực lấy một địch hai.
Theo hai bàn tay lớn bắt tới, Lục Trần lập tức cảm giác không gian xung quanh đều bị giam cầm, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay lớn vươn đến trước mặt hắn.
Ầm!
Nhưng ngay khi hai bàn tay lớn sắp đụng phải Lục Trần, thân thể Lục Trần đột nhiên bay ra sáu hạt châu lớn chừng quả đấm, tạo thành một vầng thần quang hộ thể màu xanh.
Ầm!
Bàn tay hai người ấn lên thần quang hộ thể, truyền ra tiếng vang trầm đục, nhưng vẫn không vỡ được một chút nào.
Trong lòng hai người dâng lên cảm giác kinh hãi, đây là pháp bảo gì, thế mà có thể đỡ được công kích của hai người bọn họ.
Cùng lúc đó, Tô Nghênh Hạ lấy ra một tấm đồ án lớn chừng bàn tay, cấp tốc khuếch đại, từng đường vân phía trên đồ án được thắp sáng, tản ra ánh sáng phong ấn huyễn lệ tột cùng, giam cầm vùng trời đất này.
Trong lòng hai người kinh hoảng, phát giác không ổn, muốn rút tay về, nhưng lúc này lại như rơi vào vũng bùn, hoàn toàn không động đậy được.
Hai người hoảng hốt, pháp bảo này Tô Nghênh Hạ của là gì, trước đây không có, là cái lúc nãy Lục Trần cho nàng sao?
“Trảm!”
Con ngươi Tô Nghênh Hạ hiện lên một tia lãnh quang, Cấm Thiên đồ rơi xuống một luồng hào quang màu vàng rực, giống như tia sáng, nhanh đến tột cùng, cắt xuống hai cánh tay.
Hai cánh tay phun đầy máu, rơi xuống trên địa bàn Sơn Hải giới.
Hai người Luyện Ngục Hoàng và Long Lai, mỗi người mất đi một cánh tay, máu tươi phun ra ngoài, nhưng rất nhanh đã mọc ra cánh tay mới.
Nhìn như không có tổn thất gì, nhưng thực ra hai người tổn thất đến mấy ngàn năm đạo hạnh, vì sao, bởi vì đến cảnh giới này như bọn họ, tích lũy nội tình cần từng chút từng giọt, vừa rồi cánh tay bị chặt, lại tiêu hao tinh huyết mọc lại cánh tay, tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.
Mắt hai người lộ vẻ sợ hãi nhìn Cấm Thiên đồ lấp loé thần quang phong ấn, trong lòng hơi run rẩy, bọn họ hoàn toàn đánh giá thấp thực lực của Tô Nghênh Hạ, không, phải nói đánh giá thấp pháp bảo Lục Trần cho Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ có món pháp bảo này, như hổ thêm cánh, vậy mà có thể đồng thời phong ấn hai người bọn họ, sức công phạt của pháp bảo cũng siêu mạnh, tia hủy diệt như tia sáng mặt trời kia, dễ dàng là chém cánh tay bọn họ.
Tô Nghênh Hạ vung tay, đánh ra mấy chục thủ thế huyền ảo, Cấm Thiên đồ quang huy lưu chuyển, thần quang hoa mỹ rơi xuống, hóa thành một màn sáng phong ấn to lớn vô biên, ngăn phía trước lạch trời.
Tô Nghênh Hạ nhìn xem hai người nói: “Nếu các ngươi đã phá hủy quy tắc chiến trường, như vậy người vào Sơn Hải giới toàn bộ nằm lại đi.”
Trong lòng hai người dâng lên cảm giác không ổn, hai tộc có thể nói là tinh nhuệ đều ra đủ, toàn bộ thả xuống trên chiến trường, hiện tại Tô Nghênh Hạ đạt được một món pháp bảo cường đại như thế, như thế chẳng phải là nói toàn bộ tinh nhuệ hai tộc đều muốn phải nằm lại Sơn Hải giới sao.
“Không!”
Hai người điên cuồng công kích giới vực, muốn phá vỡ màn sáng phong ấn, nhưng màn sáng phong ấn vô cùng kiên cố, cộng thêm Tô Nghênh Hạ ở bên cạnh củng cố lực lượng chuyển vận, hai người căn bản không thể đánh vỡ phong ấn màn sáng.
“Xong rồi.”
Sắc mặt hai người trắng bệch, nội tâm run rẩy, nếu như người vào chiến trường tử vong toàn bộ, vậy sẽ phải trở thành tướng không quân rồi.
Trên chiến trường hai bên giao chiến, mặc dù vẫn luôn tranh đấu kịch liệt, nhưng vẫn chăm chú nhìn giao chiến giữa Thiên Đế, bên Thiên Yêu giới vốn cho rằng hai vị Thiên Đế có thể áp chế Tô Nghênh Hạ, lại không nghĩ rằng ngược lại lại bị Tô Nghênh Hạ chặt xuống hai cánh tay, hơn nữa phía trước lạch trời xuất hiện một màn sáng phong ấn to lớn vô cùng, ngay cả Thiên Đế cũng đánh không vỡ.
“Không về được rồi.”
Nội tâm Thiên Yêu hai tộc chấn động mãnh liệt, khủng hoảng lan tràn trong lòng.
Trái lại, bên Sơn Hải giới thì hoàn toàn hưng phấn lên, sĩ khí tăng vọt, điên cuồng va chạm với đại quân Thiên Yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận