Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 734: Ninh Thành (2)

“Ngươi cũng chẳng kém.” Diêm Trung Thiên khẽ gật đầu.
Tu vi người trước mặt cũng không yếu, Thánh Quân viên mãn, chỉ kém một bước là có thể thăng cấp lên cảnh giới Thánh Vương rồi.
“Các vị đi thôi, Ninh gia đã chuẩn bị sẵn thức ăn để tận tình khoản đãi mọi người rồi.” Nam tử ôn nhã lảng sang chuyện khác.
“Đi.”
Diêm Trung Thiên nhìn lướt qua người phía sau rồi lên tiếng.
Nói xong một đoàn người rời đi theo hắn.
Chờ bọn hắn rời đi, những người xung quanh mới bắt đầu xôn xao bàn luận.
“Ra là cốc chủ Hoả Diễm Cốc tự dẫn cường giả tới Ninh Thành, chẳng trách đoàn người này lại siêu phàm đến vậy”
“Phải đó.”
“Nhưng Hoả Diễm Cốc xảy ra chuyện lớn rồi, thân mình còn bận rộn sứt đầu mẻ trán mà sao lại rảnh rỗi tới Ninh Thành vậy.”
Trong ánh mắt những người xung quanh ngập tràn vẻ khó hiểu.
Ninh phủ!
Ninh phủ nằm giữa khu vực trung tâm phồn hoa của Ninh Thành. Nam tử ôn nhã dẫn cả đoàn người đi lại giữa hư không, chẳng mấy chốc đã tới phạm vi Ninh phủ nên họ đáp xuống trước một tòa nhà.
Nam tử ôn nhã quay đầu lại cười với Diêm Trung Thiên: “Gia chủ đã đợi từ lâu, mời Diêm cốc chủ.”
Vừa nói hắn vừa làm động tác khom lưng mời.
Đoàn người Diêm Trung Thiên tiến vào đại sảnh, chỉ thấy trong đại sảnh có một chiếc bàn khổng lồ, trên bàn đã bày đầy các món ngon. Một người mặc trường bào màu xanh ngồi ở chủ vị. Đó là một lão giả đầu tóc bạc phơ nhưng mặt mũi hồng hào, ánh mắt chẳng chút vẩn đục, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ tuổi già sức yếu.
Hai bên trái phải của lão giả còn có mấy nam tử đang ngồi. Có người già, có trung niên, khí tức của họ đều mạnh mẽ dị thường, chẳng kém gì Thánh Quân cảnh.
“Khách quý lâm môn, mời ngồi mời ngồi.” Đoàn người Diêm Trung Thiên bước vào, lão giả mặc trường bào màu xanh đứng bật dậy nở nụ cười thoải mái, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ rõ, có vẻ hắn rất vui.
Đám người Diêm Trung Thiên ngồi xuống.
“Diêm huynh, kể ra chúng ta phải hơn trăm năm không gặp mặt rồi nhỉ?” Trường bào màu xanh nhìn Diêm Trung Thiên, vẻ mặt hoài niệm thở dài nói.
Diêm Trung Thiên thở dài: “Đúng vậy, phải hơn trăm năm không gặp rồi.”
“Lão giả áo xanh này tên Ninh Quan Đông, đến nay đã hơn sáu vạn bốn nghìn tuổi. Tu vi đạt đến Thánh Vương đỉnh phong, vẫn đảm nhiệm vị trí gia chủ Ninh gia.” Thấy Lục Trần nhìn thoáng qua lão giả trường bào xanh, bên cạnh có cường giả Hỏa Diễm Cốc truyền âm cho Lục Trần: “Mấy người xung quanh đều là thái thượng trưởng lão của Ninh gia.”
Lục Trần khẽ gật đầu.
Ninh Quan Đông cảm thán một câu: “Trăm năm trôi qua phảng phất như mới hôm qua.”
“Diêm huynh, ta đã biết chuyện xảy ra gần đây của Hoả Diễm Cốc rồi. Ta tin ngươi sẽ không vô duyên vô cớ xuống tay với Mai Tiêu đâu, dù sao Hoả Diễm Cốc cũng chẳng có thù hận gì người của thành Đan Minh cả, hy vọng người từ thành Đan Minh tới có thể biết rõ chân tướng.”
“Lão Diêm nếu ngươi cần gì, ví dụ như điều tra Trớ Chú giới, ta có thể phái người đi điều tra.”
“Làm phiền ngươi rồi.” Diêm Trung Thiên khẽ ôm quyền hướng về phía Ninh Quan Đông nói.
Ninh Quan Đông cười nói: “Dựa vào giao tình mấy nghìn năm giữa chúng ta, chút chuyện nhỏ này là việc nên làm thôi.”
Sau đó mấy người lại không mặn không nhạt tùy ý tán gẫu mấy câu. Cuối cùng Ninh Quan Đông hơi nghi ngờ hỏi: “Không biết Diêm huynh tới Ninh Thành làm chi, chẳng lẽ là vì tiểu bối trong nhà ư.”
Giờ điều Ninh Quan Đông muốn biết nhất chính là tình hình của năm tiểu bối nhà mình nên hắn cố ý nghi ngờ dẫn dắt chủ đề câu chuyện theo hướng này.
Diêm Trung Thiên thở dài rồi nói: “Đúng vậy, lần này ta tới Ninh Thành chính là vì mấy tiểu bối của Ninh gia các ngươi.”
Lời này lập tức thu hút được sự chú ý của Ninh Quan Đông cùng mấy vị cao tầng bên cạnh. Ánh mắt mỗi người đều đổ dồn về phía Diêm Trung Thiên, mong hắn kể rõ ngọn ngành.
Diêm Trung Thiên nắm chặt tay rồi nói: “Mọi chuyện đều liên quan tới người của Trớ Chú giới.”
Diêm Trung Thiên vừa nói, ánh mắt vừa lộ vẻ cực kỳ tức giận: “Ban đầu người của Trớ Chú giới muốn đầu độc Mai Tiêu và Lục Trần ở Hoả Diễm Cốc. Chắc Quan Đông huynh cũng biết Lục Trần, hắn là người Thanh vực nhưng bị trúng nguyền rủa nên chết rồi.”
“Sau khi xảy ra chuyện này, ta liền phong tỏa Hoả Diễm Cốc nhưng không ngờ người của Trớ Chú giới đâu đâu cũng có. Mạng lưới quan hệ của chúng cực kỳ khổng lồ, vậy mà lại lan đến tận Hỏa Diễm Cốc. Tiểu bối Ninh gia Ninh Phi cũng trúng nguyền rủa nên mới chết đấy.”
“Cái gì...”
Vừa dứt lời, Ninh Quan Đông cùng mấy cường giả bên cạnh nghe vậy lập tức co rút đồng tử, sâu trong đáy mắt còn lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nhưng chỉ thoáng lóe lên rồi biến mất rất nhanh.
Ninh Quan Đông lấy lại tinh thần, hắn không chắc chắn nên hỏi: “Diêm huynh, Ninh Phi thật sự chết vì nguyền rủa ư.”
Trong lòng Ninh Quan Đông không thể tin nổi. Tiểu bối trong gia tộc sao có thể chết vì nguyền rủa được? Vì hắn có liên hệ với người của Trớ Chú giới, chuyện này giới hạn chỉ có cao tầng và đệ tử trụ cột biết, người của Trớ Chú giới không thể nào xuống tay với Ninh gia được.
Ninh gia biết được một số cứ điểm Trớ Chú giới đấy, chẳng lẽ Trớ Chú giới không sợ chọc giận họ rồi họ sẽ công bố mấy cứ điểm đó sao.
Diêm Trung Thiên trầm giọng nói: “Quan Đông huynh, xin nén bi thương.”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một thi thể từ trong nhẫn không gian, đó chính là thi thể Ninh Phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận