Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1317: Vịn tường bước đi (2)

Lục Trúc nghe thấy lời nói của Lục Trần thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Kiếm Tam công tử, trong viện tổng cộng có mười sáu gian phòng, ngươi cần phòng nào, ta giúp ngươi thu dọn.”
“Là gian kia đi!” Lục Trần tùy ý chỉ một gian.
Thiếu Nữ Hi nói: “Ta muốn ở cách vách ca ca.”
Lục Trúc khom người nói: “Được, ta lập tức thu dọn cho ngươi.”
Lục Trúc nói xong cũng đi thu dọn, Lục Trần đi theo vào, gian phòng cũng không lớn, chỉ có hơn ba mươi mét vuông, thấy Lục Trúc đang quét dọn gian phòng, Lục Trần rất tùy ý hỏi: “Diêu La đan tôn trước kia vẫn ở nơi này!”
Lục Trúc vội nói: “Đúng vậy, Diêu La đan tôn là lão nhân của Đan Tôn các, thời gian chờ đợi ngàn năm, ta hầu hạ Diêu La đan tôn hơn năm mươi năm, ba mươi năm trước Diêu La đan tôn đột nhiên biến mất, nơi này vẫn luôn trống không.”
Khi Lục Trúc nói đến Diêu La đan tôn, giọng điệu có phần thương cảm, tính cách Diêu La đan tôn không tệ, không có sự kiêu ngạo của rất nhiều luyện đan sư, đối với nàng không tệ, bởi vì Diêu La đan tôn biến mất nàng còn buồn rất lâu.
“Biến mất!” Lục Trần ngẩn người, hỏi: “Là rời khỏi Ngũ Hành Thiên hay là chết rồi?”
Giọng điệu Lục Trúc xuống thấp nói: “Không biết!”
“Ngươi vẫn sống ở Bích Tiêu cổ thành sao?” Lục Trần bỗng nhiên nói sang chuyện khác hỏi.
Lục Trúc không rõ vì sao đề tài thoáng cái nhảy tới trên người của nàng, vội cung kính nói: “Bẩm báo Kiếm Tam công tử, nhà tiểu nhân ở ngoại thành của Bích Tiêu cổ thành, tiểu nhân không có tài nguyên tu hành nên gia nhập vào Đan Tôn các.”
Lục Trần liếc nhìn người sau, tu vi mới là Hoàng cảnh sơ kỳ.
Có lẽ ý thức được Lục Trần nghi ngờ, Lục Trúc cười cười nói: “Bởi vì thực lực của tiểu nhân thấp kém, khi vừa tới Bích Tiêu cổ thành gặp lưu manh bắt nạt, là Diêu La đan tôn ra mặt giúp ta đuổi lưu manh, còn chứa chấp ta.”

Trong viện nào đó, một thanh niên mặc áo bào trắng, khuôn mặt thô bạo, ném vỡ tất cả đồ đáng giá trong phòng, hai người thị nữ quỳ trên mặt đất câm như hến, không dám thở mạnh.
“Đáng chết, đáng chết, vốn tưởng rằng người phụ trách Bắc viện là ta, vì sao là một người ngoài?” Thanh niên cực kỳ tức giận nói.
Hắn là Lạc Hoa, đồ đệ của Nam viện Đan Tôn, đã là Đan Thánh đỉnh phong thập phẩm, xếp sau thiên tài luyện đan sư Ô Khung, mặc dù thiên phú không bằng Ô Khung, nhưng mà Lạc Hoa không nghĩ Ô Khung có thể uy hiếp được vị trí người phụ trách Bắc viện của mình, bởi vì Ô Khung mới là cửu phẩm.
Chỉ có ngồi lên vị trí này, mới chân chính coi là đại nhân vật tầng chót của cổ thành.
Nhưng mà không biết nơi nào nhô ra một người tên là Kiếm Tam đan thánh, cướp đi vị trí vốn thuộc về hắn.
“Tới đây cho ta.” Ánh mắt Lạc Hoa như lang sói nhìn chằm chằm một thị nữ trong đó.
Thị nữ này nhìn thấy ánh mắt Lạc Hoa, hình như đang nhớ lại chuyện cực kỳ đáng sợ, sắc mặt một mảnh tuyết trắng, thân thể khẽ run rẩy.
“Hừ!”
Lạc Hoa thấy thị nữ đứng bất động, lạnh lùng hừ một tiếng, duỗi tay giam cầm tới, thô bạo xé rách quần áo đối phương.
Một thiếu nữ khác cúi thấp đầu xuống đất, thân thể cũng run rẩy lợi hại, mặc dù nàng biết bạn mình sắp chịu vận mệnh gì nhưng mà nàng cũng không dám nói lời nào.
Lạc Hoa là một người vô cùng tàn bạo, rơi vào trong tay hắn gần như không có kết quả tốt.
Quả nhiên, nàng rất nhanh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương của bạn mình, nàng đã bị Lạc Hoa chà đạp.
Thân thể của nàng run rẩy càng lợi hại, trên trán xuất hiện chi chít mồ hôi.
Một canh giờ qua đi, tiếng kêu thảm thiết của bạn nàng dần dần hóa thành vô lực. Ngâm, nàng cúi đầu, không nhúc nhích, sợ hãi bản thân sẽ gặp phải cảnh tượng giống như bạn mình.
“Ngươi ngẩng đầu lên!” âm thanh Lạc Hoa giống như ma quỷ sâu kín vang lên.
Thân thể thị nữ lập tức run lên, đầu càng cúi thấp hơn.
“Đi ra ngoài nghe ngóng một chút, có phải tin tức thật hay không, còn nữa, đối phương có phải là đệ tử quan môn của Bồ Khúc các chủ hay không.” Trải qua trận phát tiết vừa rồi, trong mắt Lạc Hoa tiêu tán rất nhiều vẻ thô bạo, hắn lạnh lùng nói.
Thị nữ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, có phần may mắn, tự mình trốn thoát khỏi móng vuốt của Lạc Hoa.
“Vâng…” Nàng cúi đầu nói.
Sau đó đứng lên rời đi, dư quang khóe mắt thấy được bạn của mình áo xốc xếch nằm ở trên bàn, trên da thịt tuyết trắng đầy vết tím, nàng không dám liếc mắt nhìn, vội vã chạy ra bên ngoài.
Ánh nắng chiếu xuống, chiếu trên da thịt cho người ta cảm giác ấm áp, song thị nữ lại không cảm nhận được bất kỳ ấm áp nào, ngược lại là lãnh ý vô tận thổi quét toàn thân.
Tới gần viện có một cái hồ, cũng có một nữ tử đang đang phát cáu.
“Ta làm đồ đệ ký danh của sư tôn tám mươi năm, ta là người ưu tú nhất trong sáu đệ tử ký danh, hôm nay đã là Đan Thánh cửu phẩm, gần đây sư tôn nói muốn thu nhận một đệ tử quan môn, ta nghĩ nhất định là ta, tại sao…” Nữ tử người mặc váy xanh, mặt mũi mỹ lệ, nhưng giờ phút này sắc mặt nhăn nhó, khuôn mặt dữ tợn.
Địa vị Đệ tử ký danh và đệ tử quan môn chênh lệch thật sự quá lớn.
Đệ tử ký danh chỉ là trên danh nghĩa, mấy tháng, thậm chí một năm Bồ Khúc các chủ mới nói vài lời với đệ tử ký danh, tùy ý hướng dẫn một câu, còn đệ tử quan môn bất cứ khi nào, ở đâu đều có thể đi tìm sư tôn hướng dẫn.
“Ta ước chừng đợi tám mươi năm, tám mươi năm, dù ai cũng không thể cướp đi đồ thuộc về ta.” Móng tay nữ tử bấm chặt vào trong thịt, đốt ngón tay trắng bệch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận