Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1920. Phòng vệ chính đáng (2)

Lục Trần nhìn lướt qua, thứ đáng giá nhất trong nhẫn không gian của hai người vẫn là Ngộ Đạo đan, chỉ có mấy trăm viên, nói thầm một câu: “Quỷ nghèo!”
Hai người nghe thấy Lục Trần nói thầm, mặt cũng xanh lại, cướp đồ của bọn ta còn ngại nghèo, mẹ nó, đây là chuyện người làm sao?
Chỉ là cũng chỉ có thể mắng chửi ở trong lòng.
Lục Trần rời đi theo Võ Vô Địch, Lý Huyền thấp giọng nói: “Lục huynh, ngươi giết chết đệ tử thân truyền của Vận Mệnh thành chủ, lại cướp sạch đồ của hai người, phải cẩn thận Vận Mệnh thần thành trả thù.”
“Đúng vậy, Vận Mệnh thần thành chiêu mộ được không biết bao nhiêu cao thủ, cường giả như mây, hôm nay ngươi vả mặt bọn họ, ngày sau nhất định sẽ phái cao thủ đối phó ngươi.” Hải Tu Minh phụ họa một câu.
Phù Thù nói: “Người của Vận Mệnh thần thành có thù tất báo, ban đầu Ma Thần cung có một ma tu quyền thế rất mạnh, bởi vì ma sát với người của Vận Mệnh thần thành nên phơi thây hoang dã.”
Các môn đồ giới chủ như Trần Ngọc Thiên, Tiêu Quan Lâm đều gật đầu.
Bọn họ thân là môn đồ của giới chủ, biết rất nhiều tình báo hiếm có, ví dụ như Vận Mệnh thành chủ, cũng không phải là dạng đồn đại ngoại giới kia, là một vị thích che chở tồn tại bé nhỏ.
Còn người của Vận Mệnh thần thành có thù tất báo, kẻ đắc tội bọn họ nhất định sẽ gặp phải bất hạnh gấp trăm lần, trả thù gấp nghìn lần.
Lục Trần nhún vai, phong khinh vân đạm nói: “Sau khi đi ra từ Đạo giới, có lẽ ta thăng cấp Tạo Giới cảnh mới không sợ bọn họ trả thù.”
Lục Trần cũng không lo lắng bị trả thù chút nào, sau khi thăng cấp Tạo Giới cảnh, thực lực của hắn ắt sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, sau đó trở về Vạn Kiếm tông, học kiếm pháp nguyên thần của Kiếm Quân Chủ, trên căn bản chính là vô địch dưới đạo tổ.
Lúc này, Võ Vô Địch tức thời nói một câu: “Vận Mệnh thần thành, cũng không đơn giản như ngươi tưởng tượng.”
Trong mắt Lục Trần hiện lên một chút kinh dị, chỉ là cũng không hỏi.
Mọi người theo Võ Vô Địch, rất nhanh đi tới trọng địa của Thánh Môn, đi tới biệt viện hắn đang ở.
Võ Vô Địch lấy trà ngộ đạo ra và thần quả khác chiêu đãi mọi người.
Thân là Thánh Môn, nhân vật danh tiếng lớn nhất tung trời, lấy được rất nhiều tài nguyên tu hành,đối với hắn, chút tài nguyên này cũng chỉ là đuôi dê thôi.
“Vũ huynh, không biết lần này ngươi bảo bọn ta tới đây là có chuyện gì?” Sau một lúc, Tiêu Quan Lâm dò hỏi.
Sức chú ý của những người khác cũng rơi lên người Võ Vô Địch.
Võ Vô Địch ra mặt mời bọn họ tiến vào Thánh Môn tụ tập, không thể nào vì thời gian dài không nhìn thấy bọn họ mà gọi bọn họ tụ họp, chắc chắn là có chuyện muốn nói.
Võ Vô Địch để chén rượu xuống, lên tiếng nói: “Thật ra thì lần này ta tìm các ngươi tới đây, quả thật có chuyện muốn nói, ta hi vọng các quân trong Đạo giới đừng vì đại đạo bản nguyên mà chém giết, nên đồng tâm hiệp lực, đối phó quái vật bên trong.”
“Quái vật!”
Mọi người nghe không hiểu ra sao, bên trong Đạo giới còn có quái vật, tại sao bọn họ chưa từng nghe nói.
Phong thái Võ Vô Địch phi phàm, trên khuôn mặt có một vẻ nghiêm trọng, hắn hắng giọng nói: “Quái vật trấn áp bên trong Đạo giới đã đánh vỡ phong ấn đi ra, có lẽ đã chiếm cứ Đạo giới, nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta chính là giết hết quái vật bên trong, không thể để quái vật chạy ra bên ngoài, nếu không, hậu hoạ vô cùng.”
“Vũ huynh, bên trong có quái vật gì khiến ngươi trịnh trọng như thế!” Lý Huyền không hiểu hỏi một câu.
Với nội tình lớn mạnh của Thánh Môn, còn có quái vật không giải quyết được sao, cần dựa vào bọn họ giải quyết?
Chỉ là ngay cả Võ Vô Địch cũng trịnh trọng như vậy, nghĩ không phải quái vật bình thường.
“Sinh vật Hỗn Độn.” Võ Vô Địch nói.
“Sinh vật Hỗn Độn.”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, sinh vật Hỗn Độn là vật gì, tại sao chưa từng nghe nói?
Võ Vô Địch nói: “Sinh vật Hỗn Độn, loại quái vật này ở giữa không gian hư thực, thích ăn nguyên thần của võ giả, cực kỳ khó giết hết, một con sinh vật Hỗn Độn cũng có thể dẫn đến hủy diệt ngập trời, chắc chắn bọn ta không thể để cho sinh vật Hỗn Độn trong Đạo giới đi ra ngoài, nếu không, hậu quả không tưởng tượng nổi.”
“Hiền triết của Thánh Môn đời đời kiếp kiếp trấn áp sinh vật Hỗn Độn, dâng hiến nhiều sinh mệnh, hôm nay, vẫn bị những thứ sinh vật Hỗn Độn này đi ra, ta và ngươi, vân vân là tương lai của Nguyên giới, sớm muộn gì cũng có một ngày đối mặt với sinh vật Hỗn Độn, hôm nay tham gia Đạo giới, chỉ là thử thách đầu tiên chúng ta gặp phải mà thôi.”
“Sau này chúng ta gặp được sinh vật Hỗn Độn lớn mạnh hơn, cần trấn thủ biên cương, bảo vệ vũ trụ của chúng ta.”
Một lời này của Võ Vô Địch càng khiến mọi người cảm thấy khó hiểu, hơn nữa, vì sao bọn họ chưa từng nghe nói sinh vật Hỗn Độn nhưng sâu trong lòng mơ hồ cảm thấy, dường như phía dưới Nguyên giới bình lặng có một luồng nguy hiểm khổng lồ không nhìn rõ sắp đột kích.
“Tuy sinh vật Hỗn Độn khó giết hết, nhưng may số lượng bọn họ cũng không phải quá nhiều, Đạo giới hiện có sinh vật Hỗn Độn, số lượng có chừng một trăm tới hai trăm con.” tiếp theo, Võ Vô Địch nói một tin tức tốt.
Nhưng mà trên mặt mọi người lại không nhìn ra bất kỳ nụ cười nào, ngược lại tâm trạng càng trầm trọng thêm.
Theo lời nói của Võ Vô Địch, vì trấn áp một hai trăm con sinh vật Hỗn Độn này mà Thánh Môn bỏ ra một cái giá rất lớn nhưng chưa giết chết.
Hết chương 1905.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1906
Bạn cần đăng nhập để bình luận