Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 208: Cảnh gặp mặt và chào hỏi của sư huynh đệ

Bọn họ rất mong Kim Anh Tuấn thu lại hai món pháp bảo.
"Các ngươi khinh người quá đáng, ta đã nói là không phải ta trộm, là không phải ta trộm, cứ nhất quyết muốn tới làm phiền ta, ta mẹ nó không phát uy nên coi ta là con mèo bệnh à!" Kim Anh Tuấn tức giận, như thể hắn đã phải chịu đựng oan ức thấu trời.
Đám người thành chủ thành Hắc Giáp: "…"
Dân chúng xung quanh: "…"
Bọn họ thật sự không nói nên lời.
Họ đã từng gặp kẻ nói dối không chớp mắt, nhưng chưa từng thấy trường hợp nào có thể nói dối không chớp mắt như thế này.
Xung quanh có ít nhất hơn vạn ánh mắt nhìn chằm chằm vào đây.
Ở đằng xa, Lục Trần cũng có chút không nói nên lời khi nhìn thấy cảnh này, cảm thấy xấu hổ khi làm bạn với Kim Anh Tuấn, làm người sao có thể vô sỉ như vậy chứ, móc ra bức tượng của Thánh chủ ngay trước mặt mọi người, lại luôn miệng nói không phải hắn trộm, không ai lí trực khí tráng mà như vậy cả.
Mấy người thành chủ thành Hắc Giáp, bọn họ đang phải chịu áp lực rất lớn, họ hoàn toàn đã xem thường sức mạnh của hai Thánh khí này.
Nếu là một thân một mình, có thể sẽ dễ dàng bị giết chết.
Đây cũng là lý do khiến bọn họ cực kỳ không muốn đối mặt với những truyền nhân đứng đầu của các môn phái lớn, được trong tộc ban cho rất nhiều công kích pháp bảo cũng như phòng ngự pháp bảo.
Tuy bọn họ có cảnh giới cao, nhưng khả năng bị giết ngược lại rất lớn.
Ví dụ như kẻ cầm trong tay hai món Thánh khí này, ai dám đánh lén, ngay cả Hoàng giả bình thường cũng không dám tùy tiện đánh lén, bên ngoài có hai pháp bảo Thánh khí, trời mới biết trong bụng còn có nữa hay không.
"Kim công tử xin giơ cao đánh khẽ!"
Lúc này, xa xa truyền đến một tiếng hét khẩn thiết, chỉ thấy một già một trẻ, nhanh chóng mà đến, rất nhanh liền đi tới trước mặt mọi người, lão giả có vóc dáng trung bình, toàn thân mặc áo bào xám, trên mình không hề toát ra khí tức nào.
Người trẻ tuổi mặc áo trắng, vóc dáng thẳng tắp, khí chất ngời ngời, mang theo một chút khí tức xuất trần.
Tiếng nói chuyện vừa rồi là của người trẻ tuổi này.
"Hàn Ngọc công tử tới!"
Đám người thành chủ thành Hắc Giáp thấy người tới, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hàn Ngọc công tử đến từ Hàn gia, một trong tam đại gia tộc của Thánh triều Liễu Thị, gia gia của Hàn Ngọc là gia gia của gia gia của Hàn Thiên Hành, từng đi theo bên cạnh Liễu Kình, hiện giờ vẫn chưa chết, là Định Hải Thần Châm của Hàn gia.
"Kim công tử, không ngờ ngươi tới sớm như vậy, thuộc hạ đã xúc phạm ngươi rồi, xin đừng để ở trong lòng." Người trẻ tuổi tên là Hàn Ngọc nhìn Kim Anh Tuấn, mang vẻ mặt đê thanh hạ khí nói.
Lời này vừa nói ra, người xung quanh đều hoảng sợ.
Rốt cuộc thanh niên này có lai lịch gì, mà ngay cả Hàn Ngọc công tử cũng cần phải đối xử tôn kính như vậy?
Mấy người thành chủ thành Hắc Giáp vốn cho rằng Hàn Ngọc công tử tới thì đã có thể hủy bỏ hai Thánh khí của thanh niên này nhưng mà không ngờ ở trước mặt thanh niên này, Hàn Ngọc công tử cũng phải ăn nói khép nép.
Xem ra bọn họ đánh giá thấp lai lịch của người này rồi, đến Hàn gia cũng phải nịnh bợ, hẳn không phải là tới từ thế lực Thánh cảnh bình thường.
Hàn gia Hàn Thiên Hành là nhân vật cấp Nguyên Lão từng theo bên Thánh chủ, bây giờ một mực bế quan tu hành, không hề lộ diện, nhưng vẫn còn sống, có người nói hắn đã chạm đến quy tắc, có người nói hắn đã thăng cấp Thánh cảnh.
Mặc kệ tin đồn thất thiệt ở ngoại giới, không thể phủ nhận Hàn thiên Hành vô cùng mạnh, căn bản là bất khả chiến bại từ Thánh cảnh trở xuống.
Sức mạnh gia tộc quyết định thái độ đối với thế lực ngoại giới.
Nói thí dụ như một công tử xuất thân gia tộc có Thánh cảnh, Hàn Ngọc không cần phải ăn nói khép nép, cái điệu bộ như thế cho thấy rằng xuất thân của đối phương cao hơn Hàn gia mấy bậc.
Kim Anh Tuấn quay đầu nhìn về phía Hàn Ngọc, nói một câu khiến Hàn Ngọc như muốn thổ huyết: “Mấy người thuộc hạ của ngươi không có mắt, không nên nói ta trộm pho tượng của thành chủ hắn, rõ ràng là ta không có.”
Hàn Ngọc nhìn pho tượng khổng lồ trôi nổi trên không trung, khóe miệng hơi giật một cái nhưng vấn là phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, là thuộc hạ của ta hiểu lầm Kim công tử.”
Một đoàn người thành chủ thành Hắc Giáp, bách tính xung quanh, tất cả đều ngẩn ra tại chỗ.
Hàn Ngọc công tử, sao ngươi cũng mở mắt nói lời bịa đặt vậy?
Thật ra cũng chẳng trách Hàn Ngọc, bởi vì Mộ Địa đồ của Thánh chủ sắp thu đủ, rất nhiều truyền nhân của đại giáo ở ngoại vực tới, bọn họ muốn đến kiếm một chén canh, xem như đã từng phụng dưỡng gia tộc Thánh chủ, bọn họ căn bản không đủ sức tranh đoạt cơ duyên với truyền nhân của đại giáo ở ngoại vực.
Chỉ có thể lựa chọn đầu nhập vào một thế lực, đi theo họ thì mới có thể nhận được một chén canh.
Nếu không phải vậy thì đến canh thừa cũng không có.
Mà Hàn Ngọc thì từng trải ở Thanh vực, có cơ duyên vừa khéo nhận biết vị Kim công tử này, đối phương có địa vị cao cả ở Thanh vực, thuộc về một đại thế lực tranh đoạt cơ duyên lần này, thế là Hàn Ngọc đã nương nhờ Kim Anh Tuấn.
Ý đồ của hắn rất thành khẩn, nói rõ Hàn gia có hai bức tàn đồ, hắn có thể dâng lên, nhưng mà hắn muốn đi theo bên cạnh Kim công tử để tiến vào Mộ Địa, còn về phần có thể có được bao nhiêu cơ duyên thì hoàn toàn dựa vào vận may và phúc phận của hắn.
Đối với việc này, Kim Anh Tuấn không chút đắn đo mà đồng ý, hắn cũng có thể nghe ngóng được tình hình của Liễu Kình từ phía Hàn Ngọc, hợp tác song phương với nhau.
Cớ gì mà không làm chứ.
Thế là hắn sớm đi tới Hoang vực, vốn định trêu đùa người trong thành Hắc Giáp, kỳ thực cũng chưa nói tới trêu đùa, chủ yếu là Kim Đĩnh thánh khí của hắn không phải tầm thường, có thể hấp thu tín ngưỡng hư vô mờ mịt đến thăng cấp.
Liễu Kình là một vị bá chủ vô thượng, rất nhiều người sùng bái, sau khi chết có hậu nhân lập nên pho tượng cho hắn, thỉnh thoảng kính ngưỡng, vô hình chung có lực lượng tín ngưỡng, người càng nổi danh thì tín ngưỡng càng mạnh, mà Kim gia ở Thanh vực thường xuyên để mắt tới tổ sư gia của rất nhiều đại phái, người kiến lập, pho tượng tiên tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận