Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 493: Thân bại danh liệt

Ba người giáng xuống phủ đệ của Vu Chiến, kinh động đến hạ nhân trong phủ, nhưng cũng có người đã nhận ra Lục Trần, nhanh chóng đi bẩm báo.
Rất nhanh sau đó Vu Chiến đã vội vã chạy tới, Hàn Mặc bên cạnh Lục Trần khiến hắn có chút ngạc nhiên.
“Bái kiến Hàn Mặc tiền bối.” Vu Chiến ôm quyền nói.
Xung quanh dãy núi Long Tích có mấy yêu thú cấp bậc Thánh vương, đây là thứ mọi người đều biết trong bí cảnh, Vu Chiến đương nhiên biết Hàn Mặc.
Khí tức Thánh Vương cấp đã kinh động đến cả Vu Nghệ, Vu Nghệ bước ra từ hư không, nhìn thấy Hàn Mặc, hắn gật đầu một cái, coi như lên tiếng chào hỏi, chợt thu mình lại.
“Vu Chiến huynh, phiền ngươi chuẩn bị cho Hàn Mặc tiền bối một trang biệt viện.” Lục Trần nói.
“Chuyện này không thành vấn đề.” Vu Chiến vỗ ngực đồng ý, dùng ánh mắt ra hiệu cho hạ nhân bên cạnh.
“Mời tiền bối.” Hạ nhân trong phủ nói với Hàn Mặc.
“Hàn Mặc tiền bối, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.” Lục Trần nói.
“Ừ.”
Hàn Mặc gật đầu một cái rồi cùng với hạ nhân trong phủ rời khỏi.
“Vị mỹ nữ này là…” Tiếp đến, ánh mắt của Vu Chiến lại rơi lên người Liều Khuynh Thành, ánh mắt hắn sáng lên.
Lục Trần thản nhiên nói: “Sư muội của ta.”
Vu Chiến mặt nịnh nọt đưa tay ra, lúc muốn giới thiệu bằng một cách vẫn bảo trì phong độ thì Lục Trần lại bình thản bổ sung một câu: “Xấu cực kỳ.”
“Má…”
Vu Chiến thầm mắng một câu, ngượng ngùng thu tay về, lầu bầu nói: “Ta xấu chỗ nào, chẳng qua là hơi đen chút thôi.”
Lục Trần nói: “Vậy thì đen cực kỳ.”
Vu Chiến: “…”
“Được rồi, thiếu chút nữa quên mất chính sự.” Vu Chiến vỗ đầu một cái, chợt cười ha ha nói: “Vậy ta sẽ đưa đến cho Lê Hồng một phần đại lễ.”
thành Đại Vu là đại bản doanh của Vu Thể giới, xung quanh có mấy tòa thành trì giống thế thuộc phạm vi quản hạt, thế lực nơi này phụ thuộc vào sự tồn vong của Vu Thể giới.
Vu Chiến cũng chẳng làm gì, chỉ là tìm mấy thế lực Thánh cảnh, đem hơn vạn thủy tinh ký ức về hình ảnh đã được chỉnh lý tốt chia cho bọn họ, sau đó bảo bọn họ phân tán tin tức ra ngoài.
Vì vậy, một phần thủy tinh ký ức có dày đặc hình ảnh xuất thế trên không trung, lặng lẽ lưu truyền, giống như ném một hòn đá vào bề mặt nước phẳng lặng, vén lên gợn sóng ở thành Đại Vu.
Bên trong thủy tinh ký ức cũng không ghi lại chuyện lớn gì, chỉ là ghi lại hình ảnh người vào cung điện màu xám của hai phe thế lực là Vu Thể giới và tộc Ma Bất Tử mà thôi.
Nhưng hình ảnh ghi lại bên trong trùng hợp lại hoàn toàn tương phản với chuyện trong miệng Lê Hồng đã kể.
Dựa theo lời giải thích của Lê Hồng, là hắn cửu tử nhất sinh, trải qua trăm cay ngàn đắng, liều mạng ở cung điện màu xám mới có thể tiến vào bên trong, nhổ hết trận kỳ màu đen.
Nhưng bên trong thủy tinh ký ức lại ghi lại một đoạn phim với nội dung rõ ràng, đó chính là Vu Thể giới và tộc Ma Bất Tử cùng nhau tiến vào cung điện màu xám, gặp được thực vật sa mạc quỷ dị.
Chưa đợi bọn họ đến gần cung điện, những thực vật kia đột nhiên công kích, dây leo bay đến dễ dàng xuyên thủng thân thể một ngươi, hút khô tinh khí mà chết.
Không đến một phút hai bên đã tổn thất hơn mười người.
Mà biểu hiện của Lê Hồng được phản chiếu trên đó lại khiến người khác thất vọng, trong nháy mắt khi thực vật dây leo công kích hắn, sắc mặt hắn trắng bệch, vô cùng sợ hãi, nhanh chân chạy trốn ra ngoài.
Thậm chí không kiên trì lâu bằng Vu Chiến trong cung điện màu xám.
Vu Chiến mặc dù địch không lại những thực vật quỷ dị kia nhưng cũng đã liều mạng một hai phút, ngược lại là Lê Hồng, khi một món bí bảo trong thân thể nổ tung hắn liền trực tiếp bỏ chạy.
Tin tức này truyền ra ngoài khiến cho võ giả thành Đại Vu một trận nghiêng trời lệch đất.
Không phải nói Lê Hồng cửu tử nhất sinh mới phá được cung điện sao, tại sao hoàn toàn không giống với tình tiết bên trong thủy tinh ký ức.
“Tên lừa gạt, rác rưởi.”
“Thì ra Lê Hồng lại loại tiểu nhân vô sĩ như thế.”
Khắp ngõ ngách thành Đại Vu, tiếng mắng chửi lan tràn, toàn bộ điều đang lên án Lê Hồng.
Người của Vu Thể giới ngạc nhiên cực kỳ, trong đó có một cường giả trẻ tuổi cười nói: “Lê Hồng có bao nhiêu phân lượng, ta hiểu rõ lắm, nói hắn phá hủy cung điện màu xám, ta không tin chút nào.”
“Người của Ma tộc, quả nhiên đều là thứ dối trá.”
Cao tầng Vu Thể giới cũng không tin hoặc không muốn tộc Ma Bất Tử sẽ ra sinh ra một vị thiên tài siêu cấp, sau khi bọn họ nhìn thấy hình ảnh trong thủy tinh ký ức, sắc mặt quái dị, hồi lâu suy tính đã trợ giúp thúc đẩy một phen.
Vì vậy, có thêm càng nhiều hình ảnh bị lan truyền ra, nhanh chóng chảy về hướng các thành trì khác, và cả lãnh địa thống trị của tộc Ma Bất Tử.
Bọn họ muốn xem xem, phía tộc Ma Bất Tử nếu thấy được nội dung hình ảnh bên trong sẽ có biểu tình đặc sắc thế nào.
Ba ngày, ước chừng ba ngày, tin tức này giống như gió bão, càn quét khắp bốn phương tám hướng, càng ngày càng có nhiều người biết đến.
Bọn họ nhận được tin tức, đều không dám tin, sau đó lại bắt đầu lên án Lê Hồng.
Lúc Lê Hồng bị chửi rủa, Lục Trần đã xem đủ.
Bởi vì căn cứ vào thứ ghi lại bên trong thủy tinh ký ức, chỉ có một thanh niên xa lạ không sợ hãi khi đối mặt với sự công kích của thực vật quỷ dị, kiếm thế hội tụ quanh thân, kiếm quang bay ra, chặt đứt vô số dây leo công kích, hơn nữa giữa đường còn cứu một mạng của Vu Chiến.
Cuối cùng là thanh niên xa lạ kia giết vào cung điện, lấy trận kỳ màu đen.
Chuyện này từ đầu đến cuối không có chút liên quan nào đến Lê Hồng, nhưng Lê Hồng lại nói với bên ngoài là hắn phá hủy cung điện màu xám.
Cùng lúc khiến mọi người cạn lời, mắng chửi Lê Hồng một trận.
Phủ đệ.
Bên trong một gian lương đình.
Vu Chiến, Lục Trần, Liễu Khuynh Thành ngồi đó, bên trong bày đầy món ngon.
Vu Chiến nhẹ nhàng rót chút rượu, gật gù đắc ý nói: “Lục huynh, chờ đi, không đến mấy ngày nữa, Lê Hồng nhất định sẽ thân bại danh liệt.”
“Trong đầu Lê Hồng chứa toàn là phân sao, công lao loại này cũng dám chiếm làm của riêng.” Dừng một chút, Vu Chiến bĩu môi nói.
Trên thực tế, cũng không phải là cha con Lê Hoa muốn chiếm công lao, chủ yếu là do Lê Hoa muốn Lê Hồng bái nhập môn hạ của Phán quyết giả, nếu như bái nhập, đối với Lê Hồng mà nói có thể nhanh chóng thăng quan tiến chức, hơn nữa Lê Hoa cảm thấy đã khống chế được sư muội của Lục Trần, Lục Trần chịu khống chế, không thể không nghe theo mình.
Hơn nữa, hắn là một Thánh quân, muốn đùa bỡn võ giả Nguyên Thần cảnh trong lòng bàn tay cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Đáng tiếc, hắn quên mất tên Lục Trần này không dễ không chế.
Lục Trần uống Hổ Liệt tửu, gõ bàn, thản nhiên nói: “Chẳng qua là danh tiếng thối nát đi mà thôi, đối với cha con bọn họ mà nói không ảnh hưởng đến đại cục.”
Vu Chiến cười ha ha nói: “Cũng phải, sai này bất kể cha con bọn họ đi đến đâu cũng sẽ có người hô đánh, sự tồn tại giống như con chuột trên đường vậy.”
“Lão già nhà Lê Hồng, dù gì cũng là một vị Thánh quân, rất chú trọng mặt mũi, lần này mất hết mặt mũi, khẳng định rất khó chịu.”
“Cũng không biết tin tức có truyền vào trong tai cha con bọn họ không, ta rất muốn biết tâm trạng của hai người họ sẽ như thế nào.”
Đột nhiên, Vu Nghệ bước ra từ không trung, thiếu chút nữa dọa Vu Chiến ngã ngồi dưới đất.
Không trách Vu Chiến như vậy, chủ yếu là bị lão già nhà mình tạo ra bóng ma tâm lý trong lòng.
Vu Nghệ đẩy Vu Chiến một cái, chợt nhìn xa xăm, thản nhiên nói: “Có khách đến thăm.”
“Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho ngươi.” Hàn Mặc chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Vu Nghệ, áy náy nói một câu.
Hàn Mặc vừa nói dứt câu, hai luồng thánh uy như muốn cuốn sạch thiên địa, vô cùng kinh khủng, ma uy cuồn cuộn, che khuất bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận