Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 849: Giáng lâm thành Phi Tuyết

Bà lão nhìn Lục Trần, lập tức nhớ đến con gái Thư Mộng Lan, thanh niên này dù là ánh mắt hay là đường nét đều có thể loáng thoáng nhìn ra bóng dáng của con gái, đặc biệt là đôi mắt thâm sâu giống y hệt đôi mắt của con gái, giống như đúc từ một khuôn mà ra.
Ánh mắt Lục Trần nhìn về phía bà lão, cảm nhận được một luồng uy hiếp từ trên người bà lão, tu vi bà lão này hẳn là cảnh giới Nhân Hoàng đại thành, nếu không sẽ không cho mình cảm giác uy hiếp, dựa theo quan hệ huyết thống thì có lẽ đối phương là ngoại bà của mình.
Ngoại bà?
Trong mắt Lục Trần hiện lên tia cười lạnh, gia tộc buồn cười cỡ nào, chia rẽ lão già và mẫu thân, hiện tại nhận mình có lẽ là nhìn ra mấy người bên cạnh mình có lai lịch lớn nên cố ý biểu hiện kích động muốn có được thiện cảm?
“Ngươi tên là gì?” Một nam tử trung niên bên cạnh hỏi.
Lục Trần liếc hắn một cái, không nói gì, khiến nam tử trung niên giận dữ, tức giận nói: “Ta là Thư Mộng Yến, là đại cữu của ngươi.”
“Im miệng!” Ánh mắt Lục Trần lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn.
“Ngươi…”
Thư Mộng Yến nghe thấy lời của Lục Trần, vẻ mặt toàn sự giận dữ, dường như không ngờ cháu ngoại của mình lại không chút nể mặt mình.
“Đứa trẻ ngoan, ngươi, ngươi tên là gì?” Ánh mắt bà lão hiền lành nhìn lấy Lục Trần, lộ ra nụ cười hiền hòa.
“Ta nói lại lần nữa, Thư Mộng Lan đâu, ở đâu?” Ánh mắt Lục Trần mơ hồ có chút dữ tợn, khí tức bạo động lên, giọng điệu lạnh như băng hỏi: “Cho các ngươi ba giây trả lời, nếu không hậu quả tự gánh.”
Hứa Nhạc biết năng lực của Lục Trần, Nguyên Vũ kiếm hoàng cung kính hắn không thôi, ngay cả Mộ Dung Thu đến từ thế lực đứng đầu còn là tùy tùng của hắn, nếu như chọc giận Lục Trần thì ai biết được sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì, Lục Trần muốn hủy diệt Thư gia có lẽ chỉ cần một câu nói.
Hứa Nhạc gấp gáp nói: “Ngoại bà, cô cô đi đâu rồi, mau nói đi.”
Hứa Nhạc ở bên cạnh gấp cực, hắn không ngừng nháy mắt cho lão thái quân.
Nhưng lời nói của Lục Trần, mọi người Thư gia không có để trong lòng chút nào, hai người Thư Mộng Yến, Thư Mộng Siêu cũng không cho là đúng, cháu ngoại trai này chỉ có tu vi Vương giả đỉnh cao thôi, nhưng mà Thư gia còn có vài vị Hoàng giả bảo vệ.
Mặt khác, ba người biết có vẻ như cháu ngoại trai có bối cảnh phi phàm, nhưng bọn họ không tin cháu ngoại trai có thể mượn bọn họ ra tay đối với Thư gia, dù nói thế nào Thư gia cũng là gia tộc của mẫu thân hắn, nếu ra tay với Thư gia ắt sẽ gặp phải chỉ trích của nhiều người, mang tiếng nhục một đời.
Thư Mộng Yến và Thư Mộng Siêu là con trai cả và con trai thứ hai của lão thái quân, là đại cữu và nhị cữu của Lục Trần.
Thư Mộng Phong nhíu mày, chợt hình như nghĩ đến cái gì, đồng tử xẹt qua một vẻ sầu lo.
Lão thái quân nghe thấy lời nói của Lục Trần, cũng không tức giận, trong đồng tử tang thương mang theo chút hổ thẹn, áy náy nói: “Thời gian trước, mẫu thân ngươi rời khỏi gia tộc, hôm nay không biết đi đâu.”
Sau đó, nàng lại có chút kích động nói: “Đứa trẻ ngoan, ngươi tên là gì?”
Lục Trần không trả lời, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
“Lục Chính Hằng không dạy ngươi kính già yêu trẻ à, không biết tôn trọng trưởng bối như vậy.” Thư Mộng Yến thấy Lục Trần không có thái độ tôn trọng chút nào đối với mẫu thân, lập tức lạnh lùng nói: “Dựa theo quan hệ tình thân huyết mạch, ta là đại cữu của ngươi, vị này là ngoại bà của ngươi, thật là không có một chút lễ phép nào.”
“Ngươi muốn chết!” Ánh mắt Lục Trần hung ác nhìn chằm chằm đối phương, mạnh mẽ đáp lại một câu khiến sắc mặt Thư Mộng Yến xanh mét.
Lúc này, Thư Tử Nhan được Lục Trần cứu một mạng nhìn Lục Trần nói thật nhỏ: “Gia tộc có trưởng lão chủ trương gả cô cô cho một người của thế lực khác để liên hôn, cô cô đã trốn khỏi gia tộc rồi, hiện giờ không biết tung tích.”
“Cái gì…”
Lục Trần nghe vậy, sắc mặt xanh mét, chỗ sâu đồng tử tràn đầy vẻ lạnh lẽo, thân thể lại càng giống như một tòa núi băng, phát ra khí tức rét lạnh khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống.
Người xung quanh cảm nhận được lạnh lẽo toát ra trên người Lục Trần, nhất là khi cặp ánh mắt lạnh như băng kia càn quét tới đây, sau lưng dâng lên từng cơn ớn lạnh.
“Lão già nhà ta còn sống, các ngươi thật sự gan lắm!” Lục Trần nghe vậy nổi trận lôi đình, trừng mắt nghiến răng nhìn lão thái quân hỏi: “Đây là ngươi chủ trương?”
Lục Trần kiểu gì cũng không nghĩ tới, gia tộc này dơ bẩn đến mức độ này, lại còn gả mẫu thân cho người khác.
Lão thái quân lắc đầu, giống như cảm thấy mắc nợ Lục Trần, không dám nhìn Lục Trần.
“Ta chủ trương, sao nào?” Khi không khí đang giằng co, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Chỉ thấy một giả già râu tóc bạc trắng bay tới từ đàng xa, thoạt nhìn số tuổi hắn rất lớn rồi, không chỉ có đầu tóc hoa râm mà trên mặt xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, khí huyết có chút phù phiếm, nói rõ đối phương gần như đã đến giới hạn của tuổi thọ.
Lão giả đi tới trong sân, nhìn Lục Trần ngạo nghễ nói: “Ta là nhị ca của ngoại công ngươi, bàn về bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng nhị thúc công.”
Dừng một chút, không đợi Lục Trần nói chuyện, lão giả tiếp tục thản nhiên nói: “Địa vị Thư gia tràn ngập nguy cơ, cần thế lực bên ngoài lớn mạnh hơn ủng hộ, đương nhiên mẫu thân ngươi là đối tượng liên hôn, chỉ là nếu ngươi đã tới thì phải xuất lực cho Thư gia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận