Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1666: Trà ngộ đạo (2)

Tây Môn Vũ trợn tròn mắt, tức giận nói: "Lừa thì cũng lừa được rồi. Đã tới Võ gia chắc đã biết Võ Minh sắp thành thân, đừng nói với ta là ngươi không chuẩn bị lễ vật đấy."
Võ Minh khẽ nói: "Lục huynh có thể tới là ta đã rất vui rồi, còn lễ vật thì không cần đâu."
"Không cần cái gì mà không cần." Tây Môn Vũ kích động như thể Lục Trần không tặng lễ cho người kết hôn lần này là hắn vậy, hắn mở miệng nói khiến nước miếng bay tứ tung: "Võ Minh, ngươi đừng ngăn cản, người này có rất nhiều tiền, hơn nữa còn có nhiều sư phụ Thần Đế như vậy, trên người không thể không có đồ tốt."
Lục Trần đúng lúc nói: "Quả thực không có."
Nói thật ra, Lục Trần cũng rất xấu hổ, bởi vì trên người hắn thực sự không có thứ gì có thể lấy ra được.
Ngoài một ít thần tinh ra chỉ có một số pháp bảo Tạo Giới cảnh.
Là Thiếu chủ gia tộc đứng đầu của Thần giới, Võ Minh hoàn toàn không thiếu chút thần tinh cỏn con này, mà coi pháp bảo Tạo Giới cảnh như lễ vật, trừ khi đầu hắn bị cửa kẹp.
Hiện giờ Lục Trần cảm thấy rất xấu hổ, sau đó nhìn Võ Minh nói: "Vậy đi, sau này ngươi muốn đan được gì có thể tìm ta, ta sẽ luyện chế miễn phí cho ngươi. Bây giờ ta chỉ có thể luyện chế đan dược thập tam phẩm."
Võ Minh nói: "Lục huynh, thật sự không cần lễ vật đâu. Lần này nếu không phải ngươi đúng lúc ở trên thuyền, chỉ e là Tử Vận...."
Võ Minh nói tới đây lại tỏ vẻ cảm kích với Lục Trần.
"Sao thế?"
Tây Môn Vũ và Minh Tử không hiểu gì, bọn họ có hơi bối rối.
Thấy hai người họ vẫn chưa biết gì, Võ Minh bèn giải thích về chuyện đội ngũ đón dâu gặp nguy trên đường. Đến khi Võ Minh nói xong, hai người họ đều trở nên kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu vì sao Võ Minh lại tặng Lục Trần mười lá trà Ngộ Đạo, hoá ra là do Lục Trần đã tình cờ cứu thê tử của hắn.
Ngoài ra cả hai cũng vô cùng khiếp sợ trước chuyện Lục Trần giết chết Thần Hoàng dị tộc.
Thấy Võ Minh nhất quyết không cho mình tặng lễ, Lục Trần cũng không khăng khăng nữa. Bản thân đã giúp hắn đưa phu thê còn sống về đến đây là chuyện không thể cân đo đong đếm bằng giá trị, hơn nữa Lục Trần cũng không có lễ vật gì để tặng.
Thành công tránh được vấn đề xấu hổ này, Lục Trần lập tức tập trung vào Tây Môn Vũ, ánh mắt chăm chú quan sát hắn. Mười giây sau, Tây Môn Vũ bị Lục Trần nhìn đến sởn tóc gáy, lớn tiếng chửi: "Mẹ kiếp đừng có nhìn ta với ánh mắt rực lửa như thế, ông đây không muốn làm gay."
Tây Môn Vũ bị Lục Trần nhìn đến nỗi nổi da gà sắp nổi cả ra.
Lục Trần trầm mặc trong chốc lát, sau đó nghiêm túc hỏi: "Tịnh Thế hồ lô nằm trong tay ngươi."
Tây Môn Vũ nghe vậy lập tức trở nên cảnh giác, đề phòng nói: "Làm sao, ngươi muốn đánh làm gì cái pháp bảo này của ta sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng có hòng."
Tây Môn Vũ vừa nói vừa lùi về phía sau vài bước.
Dù sao Lục Trần hậu sinh khả uý, bản thân không phải đối thủ của hắn, rất dễ bị ăn gậy cướp đồ.
"Không." Lục Trần lắc đầu, hiện giờ hắn không thiếu pháp bảo Tạo Giới cảnh. Chút tài sản này của Tây Môn Vũ, hắn nhìn đã ngứa mắt, chỉ hỏi: "Trước đây ngươi có cho oán khí vào trong đó đúng không, ngươi đã đưa oán khí đi đâu rồi?"
Tây Môn Vũ vỗ ngực tự tin nói: "Đương nhiên là cho Tịnh Thế hồ lô luyện hoá rồi."
Nhưng điểm này Tây Môn Vũ đã khoác lác, oán khí không luyện hoá được, bởi vì hắn nhận ra không thể luyện hoá được nên đã ném đi.
Chuyện này có liên quan đến thể diện của hắn nên có đánh chết hắn cũng không thừa nhận.
"Chắc chứ?" Lục Trần dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn rồi trầm giọng hỏi.
Tây Môn Vũ bại trận dưới ánh nhìn mạnh mẽ của Lục Trần, mắt hắn đảo qua lại, sau đó chột dạ hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Tây Môn Vũ có chút khó hiểu, hắn không rõ vì sao Lục Trần lại hỏi về vấn đề này.
"Ngươi có một kẻ địch Thần Đế, hiện giờ hắn đang tìm ngươi khắp các thế giới." Lục Trần thấy ánh mắt chột dạ của Tây Môn Vũ liền biết tên này nói khoác. Nếu không phải đã trải qua chuyện ở Thiên Nguyên giới, hắn nhất định sẽ tin tưởng bộ dạng thề thốt vừa rồi của Tây Môn Vũ.
"Đồ liên thuyên." Tây Môn Vũ bĩu môi khinh thường, hắn hoàn toàn không tin lời nhảm nhí này của Lục Trần.
Mặc dù hắn điên khùng nhưng cũng có giới hạn của mình, không thể nào đắc tội Thần Đế được.
Hơn nữa, lối suy nghĩ của Lục Trần quá nhanh, giây trước còn hỏi hắn đưa oán khí đi đâu, giây sau đã nói hắn có một kẻ thù là Thần Đế.
Hai vấn đề này hoàn toàn không liên quan đến nhau chút nào, đúng là ông nói gà bà nói vịt.
Vẻ mặt Lục Trần trở nên nghiêm trọng, tiếp tục nói: "Oán khí lúc trước đã thăng cấp Thần Đế chỉ trong vòng trăm năm ngắn ngủi, ngay cả khi thế giới sụp đổ cũng không diệt được nó."
"Ngươi... có ý gì, oán khí lúc trước trưởng thành á?" Tây Môn Vũ nghe vậy, hai lỗ tai vểnh lên, trong lòng hít một hơi khí lạnh.
"Ngươi.... những gì ngươi vừa nói không phải đang lừa ta đấy chứ?" Thấy vẻ ngưng trọng của Lục Trần, Tây Môn Vũ không khỏi chột dạ trong lòng, đồng thời vẫn luôn cảm thấy lạnh sống lưng.
Võ Minh và Minh Tử cũng tò mò nhìn Lục Trần, bọn họ không hiểu hai người đang nói gì, nhưng hai chữ Thần Đế đã thu hút sự chú ý của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận