Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 980: Cha mẹ của Lục Trần

Sát Lục ma tôn đi tới trước mặt Huyền Viễn, vung tay lên, vô số ma ảnh xuất hiện ở xung quanh Huyền Viễn, giương nanh múa vuốt, mang theo tiếng gào thét u ám lạnh lùng.
Rầm rầm rầm!
Vô số ma ảnh xung quanh ra tay, công kích điên cuồng về phía Huyền Viễn, từng vòng công kích luân phiên, Huyền Viễn cũng không chịu nổi, hắn phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm, người cũng trở nên lung la lung lay, rất may có một phật tu phía sau ra tay, kịp thời đỡ Huyền Viễn.
“Khiêng đi, người tiếp theo!” Lục Trần lười biếng nói.
“Họa từ Giác Ngộ, ta tới thừa nhận, a di đà phật.” Tuệ Vân chắp tay trước ngực, đọc một câu phật hiệu rồi đứng dậy.
“Đừng nói như ngày tận thế vậy, ba người các ngươi dù một người cũng không chạy được!” Lục Trần châm chọc một câu khiến Tuệ Vân không phản bác được.
Sát Lục ma tôn ra tay, đánh Tuệ Vân trọng thương, sau đó Tuệ Hải ra sân cũng nhận được kết quả giống như sư đệ.
“Bọn ta đã đáp ứng điều kiện của thí chủ, kính xin thí chủ hết lòng tuân thủ hứa hẹn!” Huyền Viễn nhìn chằm chằm đôi mắt đen, mặt nhìn Lục Trần nói.
“Nhớ kỹ, không nên tới chọc ta!” Lục Trần liếc mắt nhìn khắp bốn phía, căn bản không có người dám nhìn thẳng hắn, sau khi cảnh cáo một câu, bàn tay to cử động, nói: “Chúng ta đi.”
Lục Trần lấy Thanh Nguyệt Thoa ra, đoàn người lên pháp bảo phi hành, đi cực nhanh, rất nhanh liền biến mất ở nơi cuối chân trời.
Khi đoàn người Lục Trần biến mất, phật tu của Phục Ma tự đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng vị ma đầu kia rời khỏi rồi, nhưng khi thấy nơi nơi Linh Sơn bị hủy hoại, trong mắt lại tụ đầy lửa giận vô cùng, bởi vì hơn một trăm tòa miếu của Phục Ma tự bị phá hư, Linh Sơn cũng không thích hợp để tu hành nữa.
Xem ra phải lựa chọn một chỗ mới để xây lại Phục Ma tự.
Giải quyết xong vấn đề của Phục Ma tự, Lục Trần chuẩn bị trở về thành Đan Minh một chuyến, mọi người ở Hoàng triều Phi Tuyết chia nhau ra, trước khi đi, mặt Sát Lục ma tôn lộ vẻ khó xử, nhìn về phía Lục Trần nói: “Điện hạ, ta giúp ngươi một lần rồi, ngươi cũng giúp ta một lần, thế vấn đề của Thị Huyết ma đế…”
Sát Lục ma tôn còn phải đối mặt với sự xâm lấn của Thị Huyết ma đế, thế nên tìm kiếm Lục Trần hỗ trợ.
Lục Trần nhìn hắn một cái, nói: “Phiền phức của mình thì tự mình giải quyết, ngươi nói xem có khả năng lĩnh ngộ quy tắc Sát Lục hay không, chút vấn đề này cũng không giải quyết được, còn có mặt mũi sống trên đời sao?”
Lục Trần khiển trách khiến nét mặt già nua của Sát Lục ma tôn đỏ bừng.
Lục Trần và những người khác chia ra, cùng Mai Dận đi đến thành Đan Minh.
Dọc đường khi bọn họ trở về thành Đan Minh, rốt cuộc chuyện của Phục Ma tự cũng lộ ra ngoài, dẫn phát một chủ đề bàn luận nóng hổi.
Phục Ma tự, thế lực đứng đầu Huyền vực, có hai Thánh Vương đại thành cùng với mấy vị Thánh vương trấn giữ, về phần dưới Thánh cảnh lại càng không đếm xuể, cộng thêm công pháp đặc biệt của Phật môn, Đại Nhật Kim Thân, gọi Chân Phật, Lục Tự Chân Ngôn vân vân, phật tu có sức chiến đầu đứng đầu trong danh sách cùng cấp bậc.
Theo lẽ thường, Phục Ma tự chẳng trêu chọc ai thì căn bản không ai dám trêu chọc.
Nhưng gần đây lại xuất hiện một tin tức, một thanh niên tên là Lục Trần thống lĩnh mười Thánh vương đánh Phục Ma tự, phá hủy hơn một trăm tòa miếu, Linh Sơn của Phục Ma tự cũng khói lửa khắp nơi, khắp nơi đều là dung nham nóng chảy, không thích hợp cho người ở.
Hơn nữa, cổ quái hơn là, sư huynh đệ Tuệ Vân và Tuệ Hải, cùng với phật tu chí cường giả Huyền Viễn bị đánh trọng thương.
Không phải bọn họ không muốn phản kháng mà là không dám, bởi vì thanh niên tên Lục Trần đã nói, nếu như bọn họ phản kháng thì diệt sạch Phục Ma tự.
Tóm lại, tin tức này truyền ra rất đột ngột, hoảng loạn, vô số người gần như không dám tin, khi càng ngày càng nhiều người thảo luận, trăm người ngàn ý, mới không thể không tin tưởng, thật sự Phục Ma suýt nữa bị người ta hủy diệt rồi.
Tin tức của Phục Ma tự giống như một làn sóng biển lan tới cả Huyền vực.
Trong một cung điện hắc ám, Phong Bàng Vân ẩn nấp trong bóng tối, nhìn có chút hả hê cười nói: “Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, cho dù đại ma vương Thanh vực này đi đến nơi nào cũng sẽ dẫn đến biển gầm sóng dữ, liên lụy cả vực.”
“May là Hoàng Tuyền điện không hoàn toàn đắc tội hắn, nếu không, đối phương cuộn cả Hoàng Tuyền điện cũng là chuyện dễ dàng.”
Một nơi cổ thành phồn hoa, trong khách điếm nào đó, ba người gồm hai nam một nữ đang ngồi.
Bọn họ vừa ăn vừa nghe người xung quanh bàn luận viển vông về chuyện của Phục Ma tự.
Nữ tử để đôi đũa trong tay xuống, ánh mắt mang theo vẻ kỳ quái, nói: “Chính Hằng, Lục Trần mà bọn họ thảo luận không phải là Trần Nhi của chúng ta chứ?”
“Thu Dịch huynh, cạn chén!” Lục Chính Hằng giơ chén rượu trong tay lên, sau khi cạn chén với Kiếm Thu Dịch Kiếm Vương, uống một hơi cạn sạch, mới lên tiếng: “Tám chín phần mười là tiểu tử kia.”
Ba người này chính là cha mẹ của Lục Trần và Kiếm Vương Kiếm Thu Dịch.
Trong thời gian Lục Trần bế quan hơn mười năm, Thư Mộng Lan trở về Hoang vực, tụ hợp với Lục Chính Hằng, phu thê gặp nhau, vui quá mà khóc, nói vô số chuyện.
Sau khi thê tử trở về, chưa đến hai năm Lục Chính Hằng thăng cấp Hoàng giả, cùng thê tử đi tới Thanh vực, tìm thấy Kiếm Thu Dịch ở Kiếm Đế cung. Ba người cùng đi ra ngoài rèn luyện, Lục Chính Hằng đặc biệt thăm dò về thông tin Lục Trần ở Thanh vực, kết quả các sự tích về Lục Trần khiến hắn đầu váng mắt hoa, thật lâu sau mới tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận