Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1274: Sợ ngay tức khắc

Biết được chân tướng, đan dược trong tay trong nháy mắt không còn thơm nữa.
“Đúng đúng đúng, trả lại tiền cho bọn ta!” Lại có người nghĩa khí nói giúp, nhìn chằm chằm Lục Trần như hổ rình mồi.
“Đã giao dịch xong rồi, đâu có đạo lý trả lại cho các ngươi được!” Lục Trần hướng về phía mọi người nói: “Còn nữa, đan dược của ta đều là cực phẩm, không thật giả lẫn lộn, nếu đã bán đi thì sẽ không trả lại.”
“Ngươi không trả lại chỉ sợ ngươi sẽ không đi được.” Có người tới gần, phóng thích uy áp Chí Tôn, đây là chuẩn bị chơi xấu.
“Sao vậy, ngươi muốn ra tay sao?” Lục Trần hừ lạnh một tiếng, không sợ uy áp Chí Tôn.
“Bọn ta không cần đan dược nữa, trả lại tiền cho bọn ta!” Một đám người xúm lại.
Mấy trăm người này đều không cần đan dược nữa, cảm thấy đã bị mỹ nhân kế của Lục Trần hãm hại.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, ồn ào như thế?” Đúng lúc này, một nam tử mặc áo trắng giáng lâm, nam tử này tóc bạc như tuyết, quanh thân lưu động kiếm ý vô song, cho dù là nhân vật cấp Chí Tôn trong sân cũng cảm nhận được áp lực.
Bùi Kỵ, tu vi Chí Tôn viên mãn, kiếm ý cấp Tôn sơ kỳ, khí tràng vô cùng mạnh, một mình chấn nhiếp mấy trăm đệ tử trong trường.
“Bùi Kỵ sư huynh, người này bán đan dược cho bọn ta nhưng bọn ta không cần nữa.” Trong đám người, có người nói như vậy.
“Sao không cần, phẩm chất đan dược không được sao.” Ánh mắt Bùi Kỵ nhìn về phía đối phương, khiến cho người đó cảm nhận được áp lực đáng sợ.
“Không, không phải…” Người này ấp úng nói.
Đương nhiên không nói đến phẩm chất đan dược, chỉ là cảm thấy bị Lục Trần chơi cho nên không cần nữa.
“Nếu không phải là vấn đề phẩm chất thì không thể trả lại.” Giọng điệu Bùi Kỵ lạnh lùng nói: “Giao dịch xong thì không thể trả lại, lẽ nào ta đến Trân Bảo các mua một thanh vũ khí, dùng mấy năm còn có thể trả lại, điều này vi phạm quy tắc giao dịch.”
“Các ngươi đều tản ra đi!”
Lúc mọi người còn muốn nói gì đó thì Bùi Kỵ phất tay.
“Sư đệ, đúng lúc ta tìm ngươi có chút việc, đi theo ta đi.” Sau đó, Bùi Kỵ mỉm cười nói với Lục Trần.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, thấy Bùi Kỵ quen thuộc với tên nhóc bán đan dược như vậy, biết ngay không thể trả lại, cũng tự rời đi.
“Đa tạ sư huynh giải vây!” Lục Trần mở miệng nói.
Tuy nói không có Bùi Kỵ hắn cũng không sao, nhưng lại có chút phiền phức nhỏ, sao có dễ dàng như vậy, cho nên nói cảm ơn Bùi Kỵ một câu.
“Chuyện nhỏ mà thôi, đừng khách khí!” Bùi Kỵ mỉm cười, nói: “Hôm nay ta đến có một yêu cầu quá đáng.”
“Mượn Lục Thần kiếm?” Lục Trần nói.
Bùi Kỵ cười gật đầu.
“Không thành vấn đề!” Lục Trần cũng cười nói: “Lần trước Nguyễn sư tỷ đã trả lại ta, còn cho ta năm vạn linh tinh.”
Lúc Lục Trần nói đến năm vạn linh tinh, đặc biệt tăng thêm khẩu khí.
Bùi Kỵ thông minh cỡ nào, tất nhiên là nghe ra ý ở bên ngoài này, hỏi: “Sư đệ, ngươi bán đan dược được mấy vạn linh tinh, hơn nữa Nguyễn Trần Sương cho ngươi năm vạn phương, còn chưa đủ tăng lên Thánh Vương viên mãn sao.”
“Không đủ, còn thiếu nhiều!” Lục Trần lắc đầu.
Trong ánh mắt Bùi Kỵ hiện lên một tia kinh ngạc, mười vạn phương cũng không đủ tăng lên viên mãn, cũng không phải tăng lên Chí Tôn cảnh, sao lại cần nhiều linh tinh như vậy.
“Nếu sư tỷ đã cho ngươi năm vạn phương thì đương nhiên ta cũng không thể keo kiệt được!” Bùi Kỵ cười nói, cũng đưa cho Lục Trần năm vạn phương.
“Đa tạ sư huynh!” Lục Trần nói xong, đưa Lục Thần kiếm cho Bùi Kỵ mượn.
“Ha ha, đa tạ sư đệ, ta mượn tham ngộ hai ngàn năm, đến lúc đó sẽ trả lại ngươi!”
Hai ngàn năm!
Đầu óc Lục Trần mơ màng, xem ra Bùi Kỵ thật sự giống như lời Liễu Mục nói, có mượn không trả, hai ngàn năm sau, thiếu nữ cũng thành đàn bà rồi.
“Sư huynh đợi đã, chỗ ta có một vật, ngươi xem giúp ta đi!” Lục Trần vội vàng gọi Bùi Kỵ đang quay người muốn rời đi.
Bùi Kỵ quay đầu lại, mỉm cười nói: “Sư đệ còn có việc gì sao?”
Lục Trần đưa Giám Sát lệnh qua, giả vờ giả vịt nói: “Thứ này là ta nhặt được, cảm giác rất thần bí, không biết là thứ gì.”
Bùi Kỵ nhận lấy, cảm giác rất bình thường, nhưng lúc lật đến mặt sau, thoáng nhìn bốn chữ lớn óng ánh khiến đồng tử của hắn co rụt lại.
Thần Hoàng Nữ Đế.
Bốn chữ lớn phía sau lệnh bài trần ngập uy nghiêm vô thượng.
“Vậy mà Lục Trần sư đệ lại có quan hệ với Thần Hoàng Nữ Đế, là sứ giám sát Nữ Đế cử ra!” Trong lòng Bùi Kỵ thoáng có chút gợn sóng.
“Sư đệ, đây là thứ tốt, ngươi giữ lại đi.” Bùi Kỵ giả bộ như không biết, đưa lệnh bài lại cho Lục Trần.
Sau đó vỗ vỗ bả vai Lục Trần, cười nói: “Vừa nãy sư huynh chỉ đùa với ngươi thôi, đâu thể mượn hai ngàn năm được, mượn hai tháng là được rồi, đến lúc đó sẽ lập tức trả lại cho ngươi.”
Lục Trần nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Kỵ rời đi, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, Bùi Kỵ với hắn là cùng một kiểu người, đều thích mượn đồ của người khác.
Chỉ là quá đáng hơn hắn một chút.
Sở dĩ Bùi Kỵ dám làm gì thì làm như vậy, ngoại trừ thực lực bản thân đủ mạnh, đè ép người cùng cấp bậc không thở nổi ra, thì còn là đệ tử của Lạc Quân Lâm, một trong hai Kiếm Đế chí cường của Kiếm Đế cung, cho nên có tư cách vô pháp vô thiên.
Nhưng chút bối cảnh này còn chênh lệch rất lớn so với hắn, muốn chiếm lấy Lục Thần kiếm hai ngàn năm, ngươi si nói mộng à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận