Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1276: Tang lễ (2)

Mấy trưởng lão trên đài đã tận mắt chứng kiến đệ tử trưởng thành, từ tay trói gà không chặt trở thành cường giả, sau đó trấn giữ giới thành.
Có thể nói người chết giống như con của bọn họ vậy.
Mỗi một người chết đi đều rất ưu tú, rất nhiều người có tư chất Đại Đế, nhưng vì Thiên Yêu giới xâm lấn, không thể không trấn giữ giới thành, do đó hy sinh tính mạng.
Im lặng một lúc lâu, Vương Phúc Hải tiến lên một bước, âm thanh khàn khàn mở miệng: “Nhớ kỹ ngày hôm nay, là ngày đồng môn, bạn bè, người thân của các người qua đời.”
“Điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng, và sau này sẽ giết Thiên Yêu báo thù rửa hận.”
“Máu của bọn họ sẽ không chảy vô ích, sau này sẽ dựa vào các ngươi ăn miếng trả miếng, tuyệt đối không được nương tay với Thiên Yêu.”
“Sở dĩ các ngươi có thể sinh sống yên ổn như hiện giờ ở Sơn Hải giới đều là mấy sư huynh sư tỷ dùng mạng đổi lấy, các ngươi chớ phụ lòng kỳ vọng, không được thờ ơ một ngày tu luyện, càng không thể làm ra chuyện phản bội Sơn Hải giới.”
Lời nói của Vương Phúc Hải khiến cho bầu không khí tràn ngập khí tức bi thương, ở đây không ai nói gì, chỉ lặng lẽ nghe.
Vương Phúc Hải nhìn đám người xung quanh, quát lên: “Từ nay về sau gặp Thiên Yêu thì như thế nào?”
“Giết, giết không tha!”
Dưới đài, đám đệ tử đen kịt phát ra tiếng gào thét rung trời, khí thế như cầu vồng, như thiên quân vạn mã vang tận mây xanh.
Vương Phúc Hải quát hỏi: “Đối mặt với phản đồ nên làm thế nào?”
“Giết, giết không tha!”
“Tốt, rất tốt!” Vương Phúc Hải hài lòng gật đầu.
“Sau khi tang lễ qua đi thì sẽ chọn một nhóm Chí Tôn theo ta vào giới thành.” Trịnh Thuần Quân hướng về phía đám đệ tử, ánh mắt sắc bén như thiểm điện, nói: “Các ngươi có lá gan đi tới chiến trường ngoài vực đối mặt với Thiên Yêu hay không?”
“Có!”
Một đám người phát ra tiếng gầm chấn trời.
Trịnh Thuần Quân lần nữa hỏi: “Các ngươi có sợ không?”
“Không sợ!”
Thanh thế rung trời như tiếng sấm cuồn cuộn.
Đệ tử Kiếm Đế cung đều có cốt cách kiêu ngạo, là kiểu tinh thần dũng mãnh không sợ chết mà rất nhiều tiền bối tiên liệt truyền thừa.
Vương Phúc Hải cao giọng nói: “Hiện tại cho các ngươi một canh giờ nói lời tạm biệt cuối cùng với người chết, sau đó linh vị anh hùng chết trận sẽ được đưa vào trong từ đường Kiếm Đế cung để người sau nhớ kỹ.”
Yến Tử Hiên trong đám người mở miệng nói: “Trưởng lão.”
Ánh mắt Vương Phúc Hải nhìn về phía Yến Tử Hiên: “Ngươi còn có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Yến Tử Hiên đỏ như máu, sắc mặt đau lòng muốn chết: “Tông Hiền sư huynh đã nói, nếu hắn bất hạnh chết trận thì để ta đích thân đưa tro cốt về gia tộc, hắn muốn lá rụng về cội.”
“Cho phép!” Vương Phúc Hải nói: “Đưa linh vị vào từ đường là được.”
Đông đảo đệ tử tranh nhau xông tới khóc lóc với linh vị quen biết, Liễu Mục cũng đi qua, đi tới trước mặt một linh vị nào đó, vẻ mặt phức tạp ngồi xuống đối mặt với linh vị, lấy ra một bình rượu, lẩm bẩm nói: “Quỷ rượu, đã mang rượu lúc còn sống ngươi thích nhất đến cho ngươi đây, hãy uống cho đã trên đường xuống hoàng tuyền.”
Đợi mọi người phát tiết lời nói cuối cùng, Kiếm Đế cung lập tức sai người mang linh vị từng người một đi, đến lúc này, tang lễ cũng kết thúc.
Toàn bộ quá trình, Lục Trần chỉ lẳng lặng nhìn, tâm trạng phức tạp đến cực điểm.
Hiện tại hắn không nói được lời đau lòng bởi vì người chết không có người mà hắn quen biết.
Có lẽ sau này hắn cũng sẽ trải qua cảnh này.
Lục Trần mang theo tâm trạng buồn bã rời khỏi nơi này, trở lại động phủ, nhưng vừa mới trở lại động phủ thì lập tức cảm giác được không đúng.
Ánh mắt Lục Trần lập tức nhìn về phía động phủ bên cạnh, đó là động phủ của thiếu nữ Hi.
Bên ngoài động phủ bị một tầng lực lượng tử vong màu đen bao phủ, lượng lớn sương đen quay cuồng, cảnh tượng rất quỷ dị.
Hoa cỏ xung quanh động phủ đều bị tước đoạt sức sống, héo rũ trên mặt đất.
Một linh thước bay qua tiếp xúc với luồng sương đen khuếch tán ra, kêu rên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Sau đó, trong thời gian mấy giây, linh thước hóa thành một bộ xương trắng trong ánh mắt rung động của Lục Trần.
Sương đen tràn ngập cửa động không ngừng mở rộng, trong lòng Lục Trần cũng dâng lên cảm giác nguy cơ chưa từng có.
“Tiểu Hi!” Lục Trần khẩn trương kêu to một câu.
Lục Trần hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, tại sao động phủ của thiếu nữ Hi lại bị một tầng lực lượng tử vong khủng bố bao phủ.
Mặc dù trước giờ thiếu nữ Hi thường xuyên sinh ra trạng thái vô tri vô giác, nhưng hắn cũng không đặc biệt để ý mấy.
Nhưng lần này tình hình đã khác.
Không được đáp lại, điều này khiến cho trong lòng Lục Trần càng sốt ruột, hắn đi về phía trước một bước, một luồng sương đen tiến vào trong thân thể.
Trong phút chốc, Lục Trần lập tức cảm nhận được lực sinh mệnh của bản thân đang nhanh chóng mất đi, lực lượng tử vong nồng đậm đến cực điểm nhanh chóng lan tràn trong cơ thể hắn. Giờ phút này, Lục Trần cảm giác lực lượng trong cơ thể như bị rút khô, cả người bất lực, co quắp trên mặt đất.
“Vù!”
Một luồng sáng màu vàng kim xuất hiện trước mặt Lục Trần, hóa thành một lão giả áo đen, chính là Trịnh Thuần Quân, hắn điểm Lục Trần một cái để sương đen trong cơ thể Lục Trần tiêu tán.
Lúc này sắc mặt Trịnh Thuần Quân nghiêm túc hiếm có, vẻ nghiêm túc này chỉ có đối mặt với Thiên Đế mới có, hắn nhìn chằm chằm Lục Trần nói: “Quy tắc Tử Vong nồng đậm, ngươi chỉ dính một chút nhỏ đã bị tước đoạt ít nhất ba ngàn năm sinh cơ.”
“Ừm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận