Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1261: Suýt chút bị ghìm chết

Phải biết rằng đi con đường quy tắc kiếm đạo nhập vào Thánh Vương thì nguyên thần cứng cỏi cỡ nào, lúc trước Sư Hoàng có tu vi Chuẩn Chí Tôn cảnh thi triển sư tử hống khoảng cách gần hắn đều không tạo thành bất kỳ tổn thương nào đến nguyên thần.
Hiện tại nhìn tiểu nhân đó khiến nguyên thần của hắn sinh ra đau đớn.
“Đù, đây là gặp được U Linh hay là thông linh thi thể của cường giả thượng cổ nào đó.” Lục Trần rụt cổ, sau lưng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Chính ngay lúc này, Lục Trần thấy hàng mi dài của thiếu nữ khẽ run, sau đó mở đôi mắt thanh thuần đến cực điểm, không chứa tia tạp chất nào, xinh đẹp động lòng người, mờ mịt nhìn quanh bốn phía.
Lục Trần nhìn thấy người đó tỉnh lại, trong lòng căng thẳng.
Hắn không làm gì khi người đó hôn mê, cho dù đối phương là yêu quái, có lẽ cũng sẽ không có ác ý với hắn.
Lục Trần đang cầu nguyện, sau đó cảnh tượng quỷ dị hơn xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ thấy sau khi thiếu nữ đó tỉnh lại, đánh giá không gian lờ mờ trước mặt, sau đó ngồi xổm trong hư không, hai tay ôm lấy đầu gối, lộ ra vẻ đáng yêu điềm đạm, khóc nức nở nói: “Hu hu hu, nơi này tối quá, ta sợ quá.”
“Phụt!”
Lục Trần phun ra miệng máu, như bị sét đánh ngoài cháy trong non.
Cơn bão thấy ngươi còn đi vòng vòng, ta nhìn ngươi một cái nguyên thần đã đau đơn biến thái, vậy mà ngươi nói với ta là ngươi sợ tối.
Thiếu nữ sợ tới mức mặt mày biến sắc, ánh mắt bất an nhìn lấy bốn phía.
Đột nhiên, thiếu nữ nhìn thấy Lục Trần, giống như trong bóng tối vô biên xuất hiện một ánh sáng.
Hai mắt thanh tịnh của thiếu nữ lập tức sáng ngời, khuôn mặt ngọc kinh thế nở nụ cười ngọt ngào.
“Đại ca ca!”
Thiếu nữ chạy về phía Lục Trần.
Lục Trần thấy thiếu nữ đang chạy về phía hắn, nụ cười trên mặt ngọt ngào, hình như không có ác ý với hắn, Lục Trần thở dài một hơi.
Nhưng rất nhanh, một cảm giác nguy cơ cực lớn cuốn đến toàn thân.
Bịch! Răng rắc!
Cơ thể của Lục Trần như diều đứt dây, bay ra ngoài không chút lo lắng, hơn nữa lúc bay ra ngoài, bởi vì Lục Trần gãy hai chiếc xường ngực nên cảm giác đau đớn kịch liệt trải rộng toàn thân.
Lần va chạm này, Lục Trần bay ngược ra vạn trượng.
Phụt!
Lục Trần vừa ổn định cơ thể, trong miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt tràn đầy đau khổ.
Máu ứ được phun ra khỏi yết hầu của Lục Trần mới cảm giác dễ chịu đi nhiều.
Từ khi xuất đạo đến nay đã chiến đấu qua vô số lần, nhưng chưa bao giờ chịu tổn thương nặng như vậy.
Hơn nữa, lần này vốn không phải chiến đấu với kẻ địch.
Chỉ là một thiếu nữ chạy về phía hắn, vẫn chưa tiếp cận hắn, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng lực lượng khủng bố mênh mông như đại dương đẩy lùi cơ thể hắn mấy vạn mét.
Lúc này Lục Trần ngồi xếp bằng chữa thương, ăn hai viên đan dược.
“Đại ca ca!”
Một âm thanh e sợ như U Linh thình lình vang lên bên tai Lục Trần.
Lục Trần đang toàn tâm toàn ý chữa thương, đột nhiên bị âm thanh này dọa giật mình, trừng to hai mắt, nhìn thấy một gương mặt như ngọc đẹp ở khoảng cách gần, đồng tử trong vắt thanh tịnh, lông mi dài chớp chớp, tò mò đánh giá hắn.
Cơ thể của Lục Trần khẽ run.
Mặc dù vừa mới chữa thương nhưng Lục Trần luôn cảnh giác thiếu nữ thần bí này, triển khai toàn bộ thần niệm nhưng thần niệm lại không thể khóa đối phương, người đó cứ như đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.
Có thể dễ dàng tránh thoát thần niệm của hắn chỉ có một khả năng, đó là tốc độ của đối phương nhanh như kinh hồng, có thể trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Ca ca!” Thiếu nữ chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ hét lên một câu.
Lục Trần nhìn chằm chằm thiếu nữ, sợ hãi hỏi: “Rốt cuộc ngươi là người hay quỷ.”
Lục Trần rất sợ thiếu nữ này, lực lượng cổ quái cùng với tốc độ sờ không thấu đều cho hắn uy hiếp rất mãnh liệt.
Chỉ dựa vào việc vừa rồi đối phương chưa tiếp cận hắn, lực lượng tản ra đã đánh lùi hắn mấy vạn mét, xương cốt còn gãy hai cái, có lẽ lực lượng đã đạt tới Thiên Tôn, Chí Tôn tuyệt đối không có lực lượng khủng bố như vậy.
Nhưng tại sao trên người không tản ra linh lực dao động.
Lục Trần sợ tới mức móc Giám Sát lệnh ngay tại chỗ.
Còn có một điểm rất kỳ lạ, hắn không cảm nhận được một tia sát khí nào ở trên người thiếu nữ.
Đôi mắt của thiếu nữ thuần khiết và đầy ngây thơ.
Lục Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía thiếu nữ, cảnh giác nói: “Ngươi tránh xa ta một chút.”
“Ồ!”
Thiếu nữ nghe vậy, mếu máo, không tình nguyện rời khỏi Lục Trần.
Lục Trần thấy thiếu nữ nghe lời rời đi, lập tức lấy ra Lục Thần kiếm, truyền âm nói: “Khí linh, ngươi hiểu biết Thiên Yêu bao nhiêu.”
Lục Trần hoài nghi thiếu nữ trước mắt là Thiên Yêu biến ảo, khó nắm bắt được lực lượng, thân thể cực kỳ mạnh mẽ, không có linh lực dao động, có xác suất rất lớn là Thiên Yêu.
“Chủ nhân, tất nhiên ta vô cùng quen thuộc với Thiên Yêu.” Khí linh trả lời một câu.
Không biết năm đó Lục Thần kiếm đã uống bao nhiêu máu tươi của Thiên Yêu, nên không thể quen thuộc Thiên Yêu hơn được nữa.
“Ngươi xem cho ta, thiếu nữ trước mắt có phải là Thiên Yêu biến ảo hay không?” Lục Trần truyền âm đáp lại.
“Không giống, trên người nàng không có khí tức ẩn giấu.” Khí linh lắc đầu nói.
“Không phải sao?” Lục Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Trên người nàng không có bất kỳ linh lực dao động nào, ngươi có thể nhìn ra lai lịch của nàng không?”
“Không thể.” Cuối cùng, khí linh hỏi: “Chủ nhân, ta không cảm nhận được sát ý trên người nàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận