Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 172: Màu sáng chói

Khổng Hiên là một trong số những thiên kiêu xuất sắc nhất của Hoàng cung Khổng Tước, huyết thống khổng tước Yêu Thánh thuần túy, thiên phú hơn người, nắm giữ nhiều bí pháp liên quan đến tộc Khổng Tước, còn lĩnh ngộ đầy đủ đến trình độ dày công tu luyện. Khổng Hiên có thể vượt cấp khiêu chiến với cường giả Nguyên Thần cảnh hậu kỳ.
Bởi vì để rèn luyện Khổng Hiên, rất nhiều Nguyên Thần cảnh, thậm chí Vương cảnh của Hoàng cung Khổng Tước đều là người đào tạo của hắn.
Dưới tình huống Nguyên Thần cảnh hậu kỳ không sử dụng lực lượng tinh thần, Khổng Hiên có thể giao đấu với người khác mười đến hai mươi phút.
Hắn thuộc về nhân vật yêu nghiệt chân chính.
Bởi vì thiên phú Khổng Hiên quá mạnh mẽ, người của Hoàng cung Khổng Tước không nỡ để hắn ra ngoài rèn luyện, lo sợ hắn bỏ mạng. Đợi đến khi hắn đạt Nguyên Thần cảnh rồi mới thả ra ngoài rèn luyện, nếu không, đoán chừng Khổng Hiên đã danh chấn cả Hoang vực rồi.
Chỉ có một người ở Hoàng cung Khổng Tước có thể thắng Khổng Hiên, nhưng tên yêu nghiệt kia lại không ở Hoàng triều Khổng Tước mà lưu lạc bên ngoài rồi.
Khổng Hiên đàn áp thiên kiêu của Hoàng cung Khổng Tước đến không có mặt mũi gì, cho nên nhìn thấy Lục Trần có thể giao đấu với Khổng Hiên lâu đến vậy, bọn họ hoàn toàn khâm phục rồi.
“Con trai của Lục Chính Hằng lại chiến đấu với Khổng Hiên thành ra như vậy.”
“Hơn nữa các ngươi có cảm thấy không, thân pháp của hắn rất kỳ lạ, tốc độ quá nhanh, mà theo đó còn có tiếng sấm, ừ, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”
Trong bóng tối, đại nhân vật của Hoàng cung Khổng Tước nói chuyện với nhau trong mật thất, chủ nhân của hai luồng thần niệm là Nhân Hoàng, một vị Nhân Hoàng trong số đó hé mắt, luôn cảm thấy thân pháp mà Lục Trần thi triển rất quen thuộc, hình như đã thấy ở đâu đó rồi.
Ầm!
Lục Trần vẫn còn đang đối chiến với Khổng Hiên, lại là một lần va chạm kinh thiên, linh lực dày đặc nổ tung, thổi quét ra bốn phía.
Khụ!
Khổng Hiên ho nhẹ một tiếng, sắc mặt có hơi trắng bệch, khiến cho sắc mặt vốn đã trắng nõn lại càng trắng hơn, nhưng mà sắc trắng lần này là một loại tái nhợt của bệnh hoạn, đồng thời hô hấp của Khổng Hiên trở nên hơi gấp gáp, giao chiến kịch liệt lâu như vậy, tiêu hao rất lớn, có chút cảm giác thở không ra hơi.
Nhìn lại Lục Trần cũng duy trì chiến đấu cùng một khoảng thời gian, nhưng vẫn trong trạng thái sinh khí dồi dào.
Sau một cú va chạm đẩy lùi Khổng Hiên, Lục Trần lại tiếp tục cố gắng, từ trên trời giáng xuống, một cước với sức lực khủng khiếp, trực tiếp đạp xuống ngay đỉnh đầu của Khổng Hiên.
Khổng Hiên giơ tay lên lúc đang kết ấn, linh lực tràn ngập ra, hiện ra hóa thành một sợi lông vũ màu xanh lục, rất giống là lông cánh của khổng tước lúc xòe đuôi, tạo thành một màn chắn màu xanh lục, linh lực vô hình chảy xuôi, giống như sức mạnh vô địch.
“Mẹ nó, lại gặp phải một mảnh xanh lục trên đỉnh đầu.” Lục Trần nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng giật giật.
Hắn rất muốn thu hồi chân, nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi.
Beng!
Một cước của Lục Trần rơi xuống, giống như một cú trời giáng, sức mạnh khủng khiếp đáng sợ, nhưng mà khi rơi vào bề mặt cánh chim do linh lực ngưng tụ thành, cũng không tạo thành vết nứt, ngược lại còn chuyển thành một luồng sức mạnh bắn ngược khổng lồ khiến cho chân của Lục Trần đau nhói.
Lục Trần lập tức văng ra, lui mạnh mấy chục thước.
Cánh chim ngưng tụ trên đỉnh đầu Khổng Hiên còn chưa ngưng tụ thành hình, lực phòng ngự đã rất đáng sợ rồi, lúc này linh lực còn đang không ngừng khởi động, một mảnh từng mảnh lông khổng tước vẫn đang đan vào nhau, cuối cùng đan kết lại thành một chiếc áo lông vũ.
Áo lông vũ xanh lục phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, lốm đốm những ánh sáng chói lọi, xa hoa lộng lẫy, đồng thời mang theo khí tức thuần khiết, chủ động bay đến phủ lên người của Khổng Hiên, không lớn không nhỏ, rất vừa người.
Vốn dĩ toàn thân Khổng Hiên mặc một bộ đồ, sau khi khoác lên người một bộ thánh y màu lục do lông vũ khổng tước kết thành, khí chất thoạt nhìn càng thêm xuất chúng, từng mảnh lông vũ ngưng tụ, phát ra ánh sáng màu xanh lục trong suốt, ánh sáng nhàn nhạt đang dập dờn, ẩn chứa lực phòng ngự quỷ thần khó đoán.
Bảo vệ thân thể của Khổng Hiên một cách nghiêm ngặt, thoạt nhìn không có chút tỳ vết nào. Nếu như nhất định phải vạch lá tìm sâu thì chính là màu sắc lông vũ không được đẹp, đây là màu xanh lục.
Khổng Tước thánh y!
Đây là bí pháp phòng ngự của tộc Khổng Tước, ngưng kết thành một chiếc áo lông vũ linh lực chế tạo từ lông vũ khổng tước, lực phòng ngự vô địch. Cùng cảnh giới muốn phá vỡ tầng phòng ngự của áo lông vũ này, khắp chín phương trời cũng khó tìm ra được người như vậy.
“Tế luyện ra Khổng Tước thánh y tiêu hao năng lượng rất lớn. Đợi lâu như vậy, chính là đợi thời khắc này đây.” Lục Trần cười híp mắt nói, nhìn thần thái bộ dạng rất hiểu Khổng Hiên.
Quả nhiên, nhịp thở của Khổng Hiên càng trở nên nặng nhọc, trên gương mặt nhỏ như một tờ giấy trắng nõn xuất hiện những giọt mồ hôi.
Thôi thúc Khổng Tước thánh y buộc Khổng Hiên tiêu hao rất nhiều lực lượng tinh thần.
Khổng Hiên nhìn Lục Trần nói: “Nếu như ngươi có thể phá vỡ Khổng Tước thánh y thì xem như ta thua.”
“Chuyện này đơn giản.”
Lục Trần mở miệng cười nói.
Ở bên cạnh, một đám thanh nhiên bĩu môi, nói mạnh miệng vậy ai không biết chứ.
Mặc dù thực lực của Lục Trần được bọn họ khẳng định, nhưng mà Khổng Tước thánh y là phương thức phòng ngự nghịch thiên nhất của Hoàng triều Khổng Tước bọn họ, có thể triệt tiêu thương tổn rất lớn, võ giả cùng cảnh giới cấp bậc căn bản khó có thể phá vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận