Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 241: Cá mè một lứa

Sắc mặt Khương Thải Nghiên khó coi, lập tức thi triển bí pháp mạnh mẽ hơn của Thánh Ma giáo.
Không lâu sau đó.
Sau lưng Khương Thải Nghiên xuất hiện một ma ảnh đáng sợ, là mờ ảo nhưng cứ như tồn tại chân thật, ma ảnh này cao tới mười trượng, đầu ma ảnh có một đôi mắt đỏ tươi, giống như một đôi mắt ma mang theo vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Ma ảnh phất bàn tay mờ ảo lên, mang theo sức mạnh ma đạo khủng bố đến cùng cực, kiếm khí tiếp xúc với bàn tay to lần lượt nát bấy, hóa thành hư vô.
Ngay sau đó, ma ảnh thò tay ra, đen xì xì giống như bàn tay quỷ thần thò ra từ Cửu U, bao trùm về phía Liễu Khuynh Thành.
Dọc theo đường đi, kiếm khí tiếp xúc với ma thủ không ngừng nát bấy, yếu ớt như đậu hũ.
Nhưng bàn tay to mờ ảo do ma khí ngưng tụ lại vô cùng chân thật, mang theo năng lượng mênh mông khiếp người đánh về phía Liễu Khuynh Thành.
Sắc mặt Liễu Khuynh Thành nặng nề, cả người trở nên cực kỳ tập trung, trong tiếng đàn dễ nghe, vô số luồng kiếm khí ngưng tụ, phát ra tiếng xé gió rít gào.
Dưới sự chấn động của âm luật, ngàn vạn kiếm khí bao phủ ma thủ.
Ầm ầm ầm!
Kiếm khí nổ tung phát ra âm thanh chấn động liên miên không dứt, cuối cùng cũng chọc thủng phòng ngự của ma thủ, từng luồng kiếm khí tiến vào phá hủy ma thủ.
Đùng đoàng!
Ngàn vạn luồng kiếm khí và ma thủ cùng bộc phát ra năng lượng nổ tung kịch liệt, không gian như đang rung động.
Sau đó làn sóng năng lượng càng kinh khủng hơn khuếch tán ra xung quanh, bao phủ hai người họ.
Hai người họ đều bị làn sóng đáng sợ quét trúng thân thể, không hẹn mà cùng rên lên một tiếng, khóe miệng tràn ra một vệt máu đỏ tươi.
Hai người họ lại là cục diện lưỡng bại câu thương.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì giật mình, đồng thời cũng cảm khái vô cùng.
Liễu Khuynh Thành không danh tiếng, bây giờ có thể đánh ngang tay với Khương Thải Nghiên, chứng tỏ đã có thể sánh vai với truyền nhân của các thế lực lớn đứng đầu vực khác.
Trải qua trận chiến này, chắc chắn tên tuổi của Liễu Khuynh Thành sẽ được truyền ra.
“Tỷ tỷ, đã nhường rồi!” Liễu Khuynh Thành chắp tay thi lễ, nở nụ cười dịu dàng với Khương Thải Nghiên.
“Hừ!”
Khương Thải Nghiên hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không hài lòng với kết quả như vậy.
Vốn còn tưởng sẽ dễ dàng đánh thắng đối phương, ai ngờ hai bên lại đánh ngang tay, đây không phải là kết quả mà nàng muốn.
Trần Vũ phất tay thu hồi quy tắc, ánh mắt nhìn về phía Liễu Khuynh Thành mang theo hiền hòa, nói: “Khuynh Thành, xuống đi.”
“Vâng.”
Liễu Khuynh Thành trở lại trận doanh bên Thánh địa Dao Trì.
Lúc này, ánh mắt mọi người lại rơi lên trên người Lục Trần và hai Thánh tử.
Lục Trần lười biếng nói: “Các ngươi muốn khiêu chiến ta sao, áp chế xuống cùng cảnh giới là được!”
Dù sao thì Vũ tỷ chen bừa một chân vào, trong lúc vô hình đã hóa giải cục diện khó xử cho Lục Trần.
Trần Hồng và La Nguyên, một là Thánh tử của Thánh giáo Luyện Cổ, một là Thánh tử của Thánh địa Cổ Thương, theo lý mà nói, có lẽ đều là người kiêu căng ngạo mạn, nhưng bây giờ lại im lặng đứng tại chỗ.
Điều này khiến những người có mặt ở đây hiểu được, nếu như áp chế xuống cùng cảnh giới thì hai người họ hoàn toàn không nắm chắc phần thắng Lục Trần.
Thấy hai người họ không nói gì, Lục Trần lại hời hợt nói: “Hai ngươi cần gì phải vậy, giữa chúng ta cũng không có bao nhiêu thù hận, tại sao cứ níu lấy ta không buông chứ.”
Lời này vừa nói ra, hai người tỏ thái độ khác nhau.
Trần Hồng tương đối kích động, hai mắt giận dữ nhìn chằm lấy Lục Trần.
Hắn mãi mãi không quên được, ban đầu lúc thăm dò di tích bỗng nhiên bị đánh lén, sau đầu sưng lên một cục lớn hệt bánh bao.
Không biết tên khốn Lục Trần đã dùng thứ gì đánh lén hắn, khiến sau đầu hắn sưng đến nửa tháng, sau khi trở về Thánh địa đã bị không ít người chê cười.
Bị người ta gọi là “Thánh tử bánh bao”.
Chuyện này cũng bị lưu truyền trong giới giao du của hắn, thỉnh thoảng còn bị người ta lấy ra giễu cợt.
Đây là sỉ nhục cả đời của Trần Hồng, cho nên hắn luôn bám lấy không buông Lục Trần.
Mặc dù La Nguyên cũng bị Lục Trần ra tay cướp sạch nhưng không mất mặt như Trần Hồng, bởi vậy cũng không kích động như Trần Hồng.
Im lặng một lúc, La Nguyên mở miệng trước: “Lục Trần, chỉ cần ngươi trả lại bí tịch Điểm Thương thủ, chuyện này coi như xong, ngươi thấy thế nào?”
Lúc trước La Nguyên bị Lục Trần đánh đến hôn mê rồi cướp đoạt bảo vật tài nguyên, trong đó có một quyển võ học rất quan trọng ở trên người Lục Trần, đó chính là Điểm Thương thủ.
Điểm Thương thủ là võ học cấp Thánh nổi tiếng, võ học mang tính biểu tượng của Thánh địa Cổ Thương, hơn nữa chỉ có tầng lớp cao cấp, con cháu đời sau, đệ tử ưu tú… mới có thể tu hành, đệ tử bình thường của Thánh địa Cổ Thương không có tư cách tu hành.
Nếu như đệ tử bình thường tu hành, sau khi bị phát hiện sẽ bị phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi môn phái, nếu như bị người ngoài cướp đoạt rồi tu hành, bọn họ sẽ điều động cấp bậc Nhân Hoàng đi tìm kiếm, thu hồi bí tịch.
Chuyện này liên quan đến thể diện của một thánh địa, cho nên La Nguyên mới nói như thế.
Lời nói của La Nguyên khiến cho người xung quanh lộ vẻ kỳ lạ, thế mà Điểm Thương thủ lại ở trên người Lục Trần, khó trách La Nguyên thánh tử muốn ra tay với Lục Trần.
Bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của người xung quanh, Nhân Hoàng của Thánh địa Cổ Thương cảm thấy hai má nóng bừng.
Dù sao bí tịch mang tính biểu tượng bị cướp đi, hơn nữa vẫn chưa thu hồi được, thật sự không vẻ vang gì.
Lục Trần bĩu môi nói: “Chuyện này không thể.”
Đây là chiến lợi phẩm của hắn, sao có thể trả lại được.
Sắc mặt La Nguyên lạnh xuống, sắc mặt Nhân Hoàng phía sau hắn cũng rất khó coi, một Nhân Hoàng trong đó lên tiếng: “Làm sao ngươi mới bằng lòng trả lại?”
“Sư đệ, chúng ta làm người phải phúc hậu, không thể chiếm giữ đồ của người khác, nếu người khác đã bảo ngươi trả lại, ngươi cần gì phải chiếm mãi không buông chứ?” Kim Anh Tuấn chạy ra làm người tốt, mang theo ý tứ gắp đá bỏ xuống giếng, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận