Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1083: Vu Chiến

Ma quang màu đen đầy trời, che mất trời cao, hiển nhiên hai món vũ khí cũng bị dìm ngập rồi.
Ánh mắt Tề Dương chăm chú nhìn vòm trời giống như đêm tối, tâm thần đang run rẩy.
Đối đầu giữa ma đao và thanh kiếm mẻ kia sẽ không thua chứ.
Không rõ vì sao trong lòng lại có cảm giác rất mãnh liệt.
“Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!” Tề Dương điên cuồng lắc đầu.
Chủ nhân ma đao, nhân vật đại năng của Sơn Hải giới, chỉ thiếu nửa bước có thể gọi là tuyệt thế đại năng, chân chính đứng ở đỉnh cao võ đạo, là tồn tại cấp cự pháp trấn áp Cửu Thiên thập địa, vũ khí bên người hắn là ma đao, hung danh cũng khủng bố ngập trời.
Mặc dù hắn xuất ra cũng chỉ là một tia thần tính của Ma Đao chân chính, nhưng cũng có thể dễ dàng đánh bại võ giả cấp Thiên Tôn mà.
Thanh phá kiếm trong tay đối phương tuyệt đối không thể phá được thế công của ma đao.
Nhưng khi ma khí màu đen tiêu tan, bầu trời trở lại trong trẻo, trên bầu trời chỉ còn lại một thanh kiếm đã nát đứng giữa thiên địa, ma đao cuồn cuộn ma uy đã biến mất.
Cả người Tề Dương run lên giống như mất đi hồn phách, đứng ngẩn người tại chỗ. ma đao thật sự không đánh lại một thanh kiếm nát.
“Tại sao, rốt cuộc là tại sao?” Trong lòng Tề Dương gào thét, có ai có thể giải thích nghi hoặc của hắn không.
Một tuyệt thế Ma Đao gần như có thể bước vào lĩnh vực tuyệt thế đại năng, lưu lại một thần hình, có thể dễ dàng nghiền nát Thiên Tôn khí, đánh giết nhân vật cấp Thiên Tôn, tại sao lại bại trước một thanh kiếm nát.
Viên Chính Thanh đang trị thương bên cạnh cũng mở to mắt chấn động.
Hắn cũng biết bí bảo Tề Dương xuất ra kinh người cỡ nào, vị tiền bối này có địa vị rất cao ở Sơn Hải giới, chỉ đứng sau tuyệt thế đại năng, loại bảo vật này còn tôn quý hơn cả Thiên Tôn pháp chỉ, là vật bảo mệnh.
Khi Tề Dương lấy ra bức họa này, hắn còn cười khẩy, tên thổ dân này chết chắc rồi.
Nhưng không ngờ kết quả lại là bị vả mặt.
Đối phương vứt ra một thanh kiếm sứt mẻ, liền diệt đi thần tính của Ma Đao.
“Quái vật!”
Viên Chính Thanh miệng đắng lưỡi khô, trong lòng rầu rĩ thốt ra một câu, nhưng mà nhìn đi nhìn lại, thấy Lục Trần không chú ý đến hắn, vung tay ra, Thiên Tôn pháp chỉ bay về, cuốn lấy thân thể hắn, lập tức phá không rời đi.
“Chạy đi đâu?”
Xa xa truyền đến tiếng thét vang sau đó là một quyền mang kinh người trực tiếp đánh về phía Viên Chính Thanh.
Ầm!
Viên Chính Thanh bị đánh trúng một quyền, kêu lên như heo bị giết, nhưng lại bị Thiên Tôn pháp chỉ cuốn đi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.
Tề Dương thấy Viên Chính Thanh bỏ chạy, hóa thành một bóng xám biến mất tiêu thì tức điên lên.
Hắn giúp Viên Chính Thanh ra mặt, ngăn tên biến thái này lại mà tiểu tử Viên Chính Thanh này lại bỏ hắn chạy trốn.
Lục Trần thấy Viên Chính Thanh bỏ chạy thì khẽ nhíu mày, chỉ là một thuộc hạ bại trận mà thôi, cứ chạy đi, hắn không để ý, mà đưa mắt nhìn về một nơi khác.
Khi Viên Chính Thanh vừa mới bỏ trốn, một quyền mang ngang trời đánh trúng vào Viên Chính Thanh khiến hắn đổ máu.
Ở nơi không xa, một nam tử rất trẻ tuổi dậm chân bay đến, mặt hắn như trải qua bão táp mưa sa, đen kịt, nhưng ánh mắt rất sáng ngời, không giận tự uy, khắp toàn thân lưu động một tầng năng lượng kỳ lạ.
Thanh niên ngăm đen vừa đến lẩm bẩm: “Mẹ nó, truy lùng một tháng vẫn để chạy mất.”
Thanh niên ngăm đen có thân thể cường tráng, giẫm lên hư không, từng bước đi đến, khiến người khác cảm nhận được áp lực.
“Vu Chiến.”
Nhìn thấy thanh niên này, Lục Trần gọi tên.
Ánh mắt Lục Trần thay đổi cực kỳ đặc sắc, thanh niên ngăm đen này là Vu Chiến, lúc trước bị nhốt trong bí cảnh Tứ Thánh cùng một đám Vu hậu nhân.
“Lục huynh, sao ngươi lại ở đây?” Vu Chiến nhìn thấy Lục Trần thì khá ngạc nhiên, sau đó mặt mũi rất nhanh trở nên vui mừng chạy vội đến, vui vẻ nói: “Mười vực rộng lớn mênh mông vô bờ, không ngờ chúng ta còn có thể gặp gỡ ở Trung Châu vực, duyên phận đấy.”
Lục Trần đánh giá Vu Chiến vài lần, khí tức hắn càng thâm hậu hơn, quả thực khác biệt so với Vương cảnh năm đó.
Lục Trần cảm giác mình đang đối mặt không phải là người mà là một ngọn núi lớn.
“Vậy mà ngươi còn ở mười vực.” Lục Trần nhìn Vu Chiến, có hơi ngạc nhiên.
Tu giả Vu Thể giới năm đó bị vây khốn, có một vị đại vu thực lực ở Đại Thiên Tôn, hơn nữa còn có rất nhiều tồn tại cấp bậc Thánh Vương, che chở cho loại tiểu bối như Vu Chiến đi lên hẳn là chuyện rất đơn giản. Lục Trần cũng cho rằng sau khi bí cảnh tan vỡ, Vu Chiến sẽ đi theo lão tử nhà mình lên Cửu Thiên.
Không ngờ vẫn còn ở mười vực.
“Lão tử nhà ta ném ta vào mười vực, nói là để ta lịch luyện, chờ ta mạnh rồi thì dựa vào chính mình cố gắng xông lên.” Vu Chiến giang tay ra nói: “Ta đi Yêu vực lịch luyện, bế quan mấy chục năm, tu luyện tới Thánh Quân xong lập tức đến Trung Châu vực, chờ đến khi tu luyện đến Thánh Vương sẽ chuẩn bị rời đi.”
Lời Vu Chiến nói đều là thật, hắn đến Trung Châu vực tu luyện đến Thánh Vương sẽ lập tức rời đi nhưng không ngờ lại đụng phải Lục Trần.
“Ngươi có thù với tên kìa à?” Lục Trần hỏi.
Lúc trước Viên Chính Thanh lén lút rời đi hắn cũng không phát hiện ra, là do Vu Chiến đánh một quyền về phía Viên Chính Thanh mới làm hắn di dời sự chú ý nên mới hỏi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận