Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 811: Mời công chúa và phò mã từ từ dùng

Liễu Khuynh Thành xoa cằm, nói: “Tu hành ở Kiếm Đế nửa năm rồi sau đó trở về.”
Sau khi nói xong, nàng bổ sung một câu: “Ở Kiếm Đế cung một chút cũng không vui.”
Thanh vực đối với Liễu Khuynh Thành mà nói, chưa quen cuộc sống nơi đây, hơn nữa chủ yếu là người trong lòng cũng rời đi, nàng ở lại Thanh vực cũng không có gì thú vị, dứt khoát một mình trở về.
“Ồ…”
Lục Trần ồ một tiếng, cũng chưa nói gì.
Điều này hiển nhiên khiến Liễu Khuynh Thành bất mãn, nàng làm nũng nói: “Sư huynh, ngươi cũng không quan tâm sư muội gì cả, người ta một mình chạy về từ Thanh vực xa xôi, nguy hiểm trên đường vô vàn, cũng không lo lắng sư muội gặp phải nguy hiểm hay không.”
Trên thực tế là một nhân vật Thánh cảnh của Kiếm Đế cung hộ tống nàng trở về Hoang vực, suy cho cùng nàng là sư muội của Lục Trần, hiển nhiên trên dưới Kiếm Đế cung vô cùng coi trọng.
Quan trọng là sư huynh không quan tâm nàng một chút nào, khiến nàng cũng mất hứng một chút.
Lục Trần liếc mắt tiểu sư muội nhà mình, sau đó cười nói: “Sư muội ngươi cũng là Vương cảnh sơ kỳ rồi, Vương cảnh bình thường cũng không phải đối thủ của ngươi, ta muốn lo lắng cũng là lo lắng cho kẻ địch của ngươi, vì sao phải lo lắng cho ngươi?”
“Đáng ghét!”
Liễu Khuynh Thành giận dữ nói, liếc mắt nhìn Lục Trần liếc, không để ý tới sư huynh thối này.
“Sư huynh, lần này ngươi trở lại chuẩn bị ở bao lâu?” Vốn là nói không để ý tới sư huynh, nhưng mà chưa tới một phút đồng hồ, ánh mắt Liễu Khuynh Thành mang theo mong đợi thắc mắc hỏi.
“Không biết, có thể là một tháng, có thể là ngày mai rời đi.” Lục Trần thản nhiên đáp lại một câu.
“A… Chỉ ở thời gian ngắn ngủi như vậy.” Đôi mắt đẹp của Liễu Khuynh Thành lộ ra vẻ thất vọng.
Lục Trần cười nói: “Tu hành giống như đi ngược dòng nước, không tiến tất lui, thế nên, thời gian một khắc cũng không thể buông lơi, trừ khi đứng ở đỉnh cao của tu hành.”
“Tiếp theo ngươi đi đâu vậy?”
“Đế Nữ vực!” Lục Trần đáp lại nói.
“Đế Nữ vực, tin đồn Đế Nữ vực có một vị Đế Nữ, đồng thời cũng là vực có nhiều nữ tu nhất.” Liễu Khuynh Thành thì thào lẩm bẩm.
“Ừ, làm sao?” Lục Trần không hiểu hỏi.
“Không có gì!” Liễu Khuynh Thành lắc đầu, chỉ có điều cảm giác nguy cơ trong lòng tăng mạnh.
Lo lắng mơ hồ trong lòng, sư huynh sẽ không bị những nữ tu xuất sắc kia của Đế Nữ vực bắt cóc sao.
Nàng lắc đầu, ném cái ý niệm trong đầu này làm cho tâm tình nàng hỏng bét ra ngoài.
Bởi vì nàng nghĩ tới một điểm, sư huynh là người ưu tú như thế, sau này có thể sẽ không dừng lại ở một đạo lữ.
Trong im lặng, một nhóm thị nữ hơn mười vị dáng điệu uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới, mỗi người bưng một chồng thức ăn tinh xảo, đi tới trước mặt, đặt thức ăn ở trên bàn, sau đó một vị nhìn như thị nữ dẫn đầu cất giọng nói: “Món ngon đã chuẩn bị xong, mời công chúa và phò mã từ từ dùng.”
Nghe thấy từ phò mã này, khóe miệng Lục Trần co rút nhẹ, chẳng qua hắn không nói gì.
Mặt Liễu Khuynh Thành ửng đỏ giống như trước, hơi liếc mắt thăm dò sư huynh nhà mình, sư huynh nhà mình không giải thích, giống như chấp nhận, trong mắt không kìm được mà hiện lên vui mừng.
Lục Trần ở lại hoàng cung Liễu thị thời gian hai ngày, vốn muốn rời khỏi, chẳng qua sư muội năn nỉ hắn, nửa tháng sau chính là ngày Liễu Thành ca ca nàng cưới đại tiểu thư Mặc gia, mời hắn sau khi tham gia hôn lễ của ca ca mới rời đi.
Lục Trần suy nghĩ một lúc, mặc dù chưa gặp qua Liễu Thành, nhưng sau này có thể là anh vợ của mình, cho nên liền đồng ý.
Liễu Thành là đại ca của Liễu Khuynh Thành, lớn hơn khoảng mười lăm tuổi, hôm nay đã có tu vi Vương cảnh đỉnh cao, cảnh giới giống hắn.
đương nhiên, cảnh giới này cũng có dưỡng khí tương đương với hắn.
Lục Trần chưa từng gặp Liễu Thành, nhưng cũng không có nghĩa là Liễu Thành chưa từng gặp hắn.
Lục Trần không biết lần đầu tiên khi ở Thánh thành Dao Trì, hắn làm trò đùa giỡn Liễu Khuynh Thành trước mặt mọi người Thánh thành Dao Trì, Liễu Thành tức suýt nữa đi ra ngoài đánh nhau với hắn, may mà bạn tốt Ngô Tuấn của Liễu Thành kéo hắn lại.
Liễu Thành sắp cưới vợ, người đó chính là Mặc Nguyệt Như đại tiểu thư Mặc gia.
Mặc gia là một gia tộc chế thế lực, cách xa Hoàng triều Liễu thị hơn mười hoàng triều, khoảng cách xa xôi, Liễu Thành rèn luyện ở bên ngoài rồi quen biết Mặc Nguyệt Như, vô tình hai người ở bên nhau.
Mặc gia điều tra bối cảnh của Liễu Thành, biết đối phương đến từ một hoàng triều, hơn nữa muội muội lại càng nổi tiếng, là đồ đệ của Diêu Hi thánh chủ.
Chỉ dựa vào quan hệ tầng này, đủ để nâng cao cấp bậc địa vị của Hoàng triều Liễu thị.
Thế nên Mặc gia không ngăn cản đôi tình nhân này, có thể nói là hợp lý hợp tình, môn đăng hộ đối.
Chuyện đại sự đời người của Liễu Thành, thân là Hoàng chủ, hiển nhiên là Liễu Lăng tự mình khai đao. Đã sớm phân phát thiệp mừng cho hoàng triều xung quanh, và Hoàng chủ có quan hệ tốt với hắn, bên trong hoàng cung cũng bắt đầu giăng đèn kết hoa, trên mặt đất trải thảm đỏ, cửa sổ mỗi một tòa kiến trúc cũng dán đầy chữ hỷ, khắp nơi đều tràn đầy cảm giác vui sướng.
Trong hoàng cung, khắp nơi đều đang bận rộn, Liễu Khuynh Thành tạm rời khỏi Lục Trần để đi hỗ trợ.
Lục Trần không có việc gì, dùng tu luyện để hao phí thời gian.
Nửa tháng vội vã thoáng qua, ngày thành hôn của Liễu Thành đến.
“Phò mã, khách đã tới, mời vào vị trí.” Một thị nữ bên cạnh Liễu Khuynh Thành tới gọi Lục Trần.
Lục Trần đứng dậy, nhìn thị nữ này nói: “Ta và công chúa nhà ngươi còn chưa ra trò trống gì đâu, đừng gọi loạn.”
Thị nữ cười hì hì nói: “Lần đầu tiên ta thấy công chúa thân thiết với người khác phái như vậy, công chúa đã thích ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm giác được ư, còn nữa, ta gọi trước để thích ứng một chút, sau này thì thuận miệng rồi.”
“Gọi thích ứng một chút, ta dựa vào…” Thị nữ này đưa ra lý do như vậy, Lục Trần cũng là hết chỗ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận