Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 636: Có phải chúng ta quá đáng lắm không?

Quý Nhiên đương nhiên hiểu rõ mục đích Lục Trần tìm mình, ngoài phối hợp diễn kịch với hắn lừa gạt Bạch Trạch thì còn có thể có chuyện gì.
Lục Trần sờ lên cằm, nói: “Chúng ta cũng thông cảm cho hắn mấy tháng, ngươi ra ngoài liên hệ với hắn rồi nói tin đồn trôi nổi gần đây là Lục Trần muốn rời khỏi Kiếm Đế đến Phong Lôi các.”
“Được!”
Quý Nhiên cũng không suy nghĩ, lập tức đáp ứng, sau đó hắn rời khỏi Kiếm Đế cung.
Thời gian khoảng mười ngày, Lục Trần nhận được tin tức Quý Nhiên truyền đến từ Kiếm thành, Bạch Trạch đến Kiếm thành nên Lục Trần cũng khởi hành đến Kiếm thành, bí mật gặp gỡ Bạch Trạch ở một khách điếm.
Vừa mới nhìn thấy Lục Trần, Bạch Trạch liền không kịp chờ đợi hỏi: “Khi nào Lục Trần xuất phát từ Kiếm Đế cung?”
“Mai kia!” Lục Trần sờ cằm nói.
Nói xong, hắn lấy ra một bản đồ, ngón tay Lục Trần chỉ vào bản đồ, nói: “Trải qua lần ám sát trước, chắc chắn Lục Trần có cảnh giác, Bạch Trạch huynh, lần này ngươi mang đến bao nhiêu người?”
Bạch Trạch vội nói: “Kiếm Tam công tử yên tâm, lần này người ta dẫn đến đủ tay chân, đủ để khiến Lục Trần chết một trăm lần.”
Lần này cường giả hắn mang đến cũng không ít, là một đội hình lớn mạnh.
Mười hai cường giả cấp Thánh cảnh, bốn cường giả cấp Thánh Quân cảnh đều là tinh nhuệ của Hổ tộc.
Trải qua bài học tổn thất của tám cường giả cấp Thánh cảnh lần trước, Bạch Trạch biết trên người Lục Trần có ý niệm Thánh Vương hộ thân, có thể bộc phát ra chiến lực cấp bậc Thánh Quân.
Lần này phái bốn cường giả Thánh Quân, chủ yếu là kiềm chế ý niệm Thánh Vương trên người Lục Trần, hai hộ đạo giả còn lại đối phó với Lục Trần.
Bạch Trạch phán đoán bởi vì lần trước rút dây động rừng, khả năng hộ đạo giả sau lưng Lục Trần tăng thêm một đến hai vị, cho nên phái thêm một vài cường giả.
Lục Trần nghe Bạch Trạch, nội tâm cắn lưỡi vô cùng, đội hình cấp bậc này đủ để diệt đi bất kỳ một thế lực nhất lưu nào ở Thanh vực, bây giờ lại lấy ra một Nguyên Thần cảnh nho nhỏ đối phó hắn, không thể không nói, Bạch Trạch rất biết dốc hết vốn liếng.
Sau đó, trong lòng Bạch Trạch dâng lên một điệu cười lạnh lùng, Bạch Trạch phái càng nhiều cường giả càng tốt, phái cường giả cấp Thánh Vương thì tốt hơn, đến lúc đó đến bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Lục Trần cố ý hỏi: “Nghe nói hai Thánh Vương của Hổ tộc tới, vì sao Bạch Trạch huynh không phái hai cường giả cấp Thánh Vương ra tay, loại cấp bậc này ra tay, cho dù Lục Trần có Thánh niệm hộ thân thì chết cũng không nghi ngờ.
Dường như Lục Trần có lòng tốt nhắc nhở Bạch Trạch phái cường giả cấp Thánh Vương, để cho không sơ hở, chứ thực ra dụng tâm hiểm ác, hắn muốn chơi chết hai Thánh Vương của Hổ tộc tiến vào Thanh vực.
Bạch Trạch khẽ lắc đầu, mang theo ngữ khí tự tin nói: “Giết Lục Trần không cần dùng Thánh Vương ra tay, cái này có chút không biết trọng dụng nhân tài.”
Lục Trần cau mày, làm suy nghĩ trạng, mấy giây sau, mới mở miệng nói: “Lần này, hi vọng có thể thành công.”
Quý Nhiên đứng ở một bên, thấy Lục Trần diễn thật hơn trân châu, khóe miệng co giật không thôi.
“Lần này, mai phục ở đây.” Lục Trần chỉ vào một nơi trên bản đồ nói: “Ở chỗ dãy núi, khoảng cách Phong Lôi các chỉ xa vạn dặm, đi ngang qua nơi này, chắc chắn Lục Trần sẽ buông lỏng cảnh giác, bởi vì hắn không nghĩ tới phạm vi gần Phong Lôi các, còn có người dám đối phó hắn, nhất thiết phải một đao giết chết.
“Được!”
Đối với sắp xếp của Lục Trần, Bạch Trạch không hoài nghi chút nào, bởi vì hắn có cảm giác tín nhiệm đối với Lục Trần.
Dù sao kẻ thù chung của hắn và Kiếm Tam công tử đều là Lục Trần, hai người đều hận không thể giết chết Lục Trần.
Bạch Trạch rời khỏi phòng, đến một bên liên hệ cường giả đến, sau khi phân phó, ba người chờ đợi.
Bạch Trạch tự cho lần này nhất định có thể thành công, lấy rượu quý giấu kỹ của Hổ tộc ra mời Lục Trần và Quý Nhiên, chỉ chốc lát sau, Bạch Trạch uống say, mồm miệng không rõ nói: “Kiếm, Kiếm Tam công tử, chúng ta ngủ một giấc ngon, chờ sáng mai tỉnh dậy, nói không chừng liền có tin tức tốt.”
“Ừm!”
Mặt mũi Lục Trần tràn đầy đỏ hồng, giơ chén rượu tay đều đang lay động, lắp ba lắp bắp hỏi: “Cạn, cạn ly, chờ tin tốt của ngày mai.”
“Phù, phù!”
Bạch Trạch cắm đầu xuống, ngã trên mặt đất, say bất tỉnh nhân sự.
Sau khi Bạch Trạch say ngã, Lục Trần nhìn như say không còn hình dạng đột nhiên ánh mắt tỉnh táo, làm gì còn có vẻ say.
Quý Nhiên cũng không uống say, truyền âm nói: “Lục Trần, chúng ta giết người của Bạch Trạch, lại uống rượu ngon của hắn, chúng ta có quá phận lắm không?”
Rượu Bạch Trạch vừa mới lấy ra, mặc dù không phải rượu trên bảng xếp hạng Rượu ngon, nhưng cũng thuộc một loại rượu ngon, đây là cống phẩm chỉ có cường giả cấp Thánh Vương mới có thể uống, nhưng bởi vì địa vị của Bạch Trạch ở Bạch Hổ tộc rất cao, cho nên cất kỹ hai bình.
Rượu được ba người uống cạn sạch.
Lục Trần sờ cằm, lần này Bạch Trạch phải tổn thất mười hai Thánh cảnh, bốn Thánh Quân cảnh, sau đó lại uống hai bình rượu ngon của hắn.
Lục Trần đều cảm thấy hình như có một chút quá đáng.
Chỉ là nghĩ đến cường giả mà Bạch Trạch phái tới giết hắn, một tia áy náy này trong lòng hắn tan thành mây khói.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Bạch Trạch tỉnh lại, nhưng chưa nhận tin chiến thắng của thủ hạ, ngày thứ hai, ngày thứ ba, vẫn không có một chút tin tức và phản hồi.
Ngày thứ tư, Bạch Trạch không bình tĩnh, trên mặt u ám, cắn răng nói: “Làm sao còn chưa có tin tức, không phải thất bại chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận