Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 152: Tề Hoàng vào trận (2)

Đối phương đại náo thành Tề Hoàng năm trăm năm trước, chém giết hơn mười mấy Vương cảnh dưới tay, hắn vẫn có ấn tượng đối với Lâm Thành.
Mặc dù tướng mạo người thanh niên trước mặt này trông còn rất trẻ, nhưng khí tức của hắn giống hệt như đúc với Lâm Càn.
Lâm Thành lạnh lùng nói: “Xem ra là ngươi nhận ra ta.”
Tề Hoàng đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Ta nhận ra ngươi thì sao, ngày trước ta có thể giết ngươi, hôm nay ta vẫn có thể giết ngươi, nhưng hôm nay ta sẽ không cho ngươi cơ hội tái sinh.”
“Vậy sao.” Lâm Thành lộ vẻ giễu cợt.
“Được lắm, một khi các ngươi đều lựa chọn phản bội, vậy thì bổn hoàng sẽ tiễn các ngươi xuống địa ngục.” Tề Hoàng dửng dưng nói, từ đầu đến cuối hắn đều không để ý đến cha con Lục gia, bởi vì trong lòng hắn, hai người đều không đáng để nhắc đến, ngay cả nhìn còn lười biếng.
Lời nói của Tề Hoàng hạ thấp, một khí thế không có gì sánh nổi bùng phát từ trên cơ thể hắn, đây là uy năng của cấp Nhân Hoàng. Đồng thời lĩnh hội khí thế của phiến thiên địa, khí thế của chính mình đan xen vào nhau, nâng cao dao động uy năng bùng phát.
Cho dù nhóm người ở bên dưới bị ngăn cách bởi trận pháp, đều có thể cảm nhận được uy năng cấp Nhân Hoàng khiến người ta khiếp sợ này.
Tề Hoàng, giống như một pho tượng Thần Minh, cao cao tại thượng.
Quá đơn giản để giết người ở cấp Nhân Hoàng, đặc biệt là giết người ở cảnh giới thấp, vốn không cần phải ở gần người, trực tiếp phóng ra năng lượng cường đại đáng sợ của Nhân Hoàng là có thể khiến tất cả những người phía dưới và tòa nhà hóa thành một đống đổ nát.
Tuy nhiên, điều khiến Tề Hoàng không tin chính là những người bên dưới lại đều ổn, hơn nữa các tòa nhà xung quanh dù rung chuyển nhưng không hề sụp đổ.
Ngày trước, hắn phóng ra uy năng của Nhân Hoàng, nơi đó trong bán kính hơn mười dặm sẽ bị phá hủy trong tích tắc, biến thành một đống hoang tàn, kể cả người sống trong đó sẽ nổ tung thành một màn sương máu, cơ thể và linh hồn đều bị tiêu diệt, cũng có thể nói hắn có thể khiến cho phạm vi hàng chục dặm biến thành một nơi chết chóc trong nháy mắt.
Nhưng cảnh tượng kỳ lạ hiện ra lúc này khiến hắn có phần khó hiểu.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ suy tư, thần niệm cường đại mở ra, trong lòng cảm nhận được một kết giới dao động vô hình, chính cỗ năng lượng này đã cản trở phần lớn uy áp Nhân Hoàng của hắn, thế nên những người phía dưới cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Ví dụ, những hộ vệ trong Siêu Phàm cảnh lẽ ra đã nổ tung thành sương máu từ lâu, hình thần đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng bây giờ vẫn đang yên lành đứng đó.
Sắc mặt Tề Hoàng có chút nhục nhã.
Cứ tưởng rằng vận dụng uy áp là có thể giải quyết được mọi chuyện, nhưng không ngờ lại tính toán sai rồi.
Thái độ của Tề Hoàng rất cách biệt, đứng chắp tay, ngay sau đó, hắn lao xuống muốn nhìn xem là trận pháp gì có thể ngăn cản hắn.
Lần trước Hạ Thiên mang về tin tức con của Lục Chính Hằng Lục Trần có được Thất Tuyệt kiếm trận cấp năm, hắn cũng không để tâm, cho dù là cấp sáu thì làm sao, có thể vây giết Vương giả thì lại thế nào, hắn chính là sự tồn tại ở trên Vương cảnh.
Đối với trận kỳ cấp bảy, Tề Hoàng không dám nghĩ tới.
Bởi vì loại trận pháp này quá cao cấp, hắn không có, đừng nói là hắn không có, cho dù là hoàng triều nào cường thịnh hơn Đại Tề cũng không có, chỉ có những môn phái có đại năng Thánh cảnh mới có cấp bảy- đại trận có thể vây giết Hoàng giả.
Thế nên hắn không có chút sợ hãi, trực tiếp lao xuống.
Nếu chỉ dựa vào uy áp mà không giải quyết được, vậy thì đích thân giết chết đi.
Tốc độ của Tề hoàng vô cùng nhanh, chỉ trong chốc lát, dường như đã tới trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy Tề Hoàng tiến vào phạm vi trận pháp, Lục Trần không chút do dự dùng ngọc phù khống chế khởi động trận pháp, trong không gian trống rỗng ban đầu, trận kỳ lần lượt phát sáng, trận văn vô cùng sáng chói, giống như từng dải hoa văn ánh vàng, đan lẫn vào nhau, tạo thành một kết giới linh lực, bao phủ Tề Hoàng trong đó.
Sắc mặt Tề Hoàng hơi biến đổi, không hiểu sao trong lòng lại có dự cảm không lành, liền vọt tới trước kết giới, tung ra một quyền Nhân Hoàng cảnh, nắm đấm nổ ra bắn phá bên trên kết giới.
Ầm!
Năng lượng mạnh mẽ chấn động.
Linh lực phía trên kết giới bị đánh tan, giống như làn sóng này đến làn sóng khác lan ra.
Nhưng kết giới vẫn sáng trong óng ánh như pha lê, trên đó không hề có vết nứt nào, cũng tức là nói dưới một quyền của hắn, kết giới vẫn còn nguyên vẹn không chút hư hao.
Điều này khiến trong lòng Tề Hoàng sa sầm xuống.
Tề Hoàng hai mắt không chớp, giống như hóa thành đá, không vì điều chi, bởi vì hắn đã nhận ra đây là trận pháp cấp bảy.
Kết giới lưu chuyển linh lực, trận văn chói sáng nhức mắt, Nhân Hoàng cấp võ giả không thể phá trận pháp cấp bảy, trừ phi là cấp như Nhân Hoàng đứng đầu.
Mặc dù Tề Hoàng kiêu ngạo, nhưng đối với với thực lực của bản thân, hắn vẫn biết cân đo trong lòng.
Thời gian tu luyện ngàn năm mới đến Nhân Hoàng cảnh trung kỳ, sắp chạm đến ranh giới Nhân Hoàng cảnh hậu kỳ.
Chỉ là, vẫn không có cách nào phá vỡ trận pháp cấp bảy.
Hơn nữa, hắn nghĩ không ra tại sao một vương quốc nho nhỏ lại có trận pháp cấp bảy, loại trận pháp này, ít nhất phải do trận pháp sư cấp thánh mới có thể khắc ra được. Một trận pháp cấp bảy giá cả đắt tiền vô cùng, một vương quốc vốn không thể nào sở hữu nổi.
Lúc trước hắn còn không sợ hãi, cảm thấy cho dù là trận pháp cấp sáu cũng không làm khó được hắn, nhưng ai biết, chuyện không thể nào xảy ra lại cứ vậy xảy ra. Đây là trận pháp cấp bảy.
Mặc dù bề ngoài Tề Hoàng trấn định nhưng nội tâm đã hoảng loạn tột cùng.
Đừng nói Tề Hoàng hoảng loạn, cho dù là các vị thân tín phân tán ở chín phương cũng cuống cuồng. Bọn họ vốn dĩ chỉ đi theo Tề Hoàng đến đây, muốn tiêu diệt kẻ làm phản, vốn tưởng rằng có Tề Hoàng quân lâm sẽ rất dễ dàng đánh chết phản tặc. Bọn họ đến đây chỉ vì để đề phong hai tên Vương giả tuyệt đỉnh chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận