Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1667: Hậu quả của việc xả rác bừa bãi

Lục Trần tức giận nói: "Ngươi nhìn ta giống đang đùa lắm sao? Sao lúc ngươi không nghĩ tới hậu quả của việc xả rác bừa bãi đi."
Chuyện oán khí ngày càng lớn dần không thể không liên quan đến chuyện Tây Môn Vũ vứt rác bừa bãi.
Thấy Tây Môn Vũ lặng im, Lục Trần tiếp tục nói: "Sau khi oán khí kia hoá hình, nó vẫn chưa quên khí tức của ngươi nên đang đi tìm ngươi khắp thế giới. Chỉ trong vỏn vẹn trăm năm, oán khí này đã thăng cấp Thần Đế cảnh thì ngươi cũng có thể tưởng tượng được sự khủng bố của nó."
Tây Môn Vũ buồn bực, tự lẩm bẩm nói: "Không thể nào, vô lý thật...."
Lục Trần nghiêm túc nói: "Sao lại không thể? Đối phương còn tự xưng là Tà Thần, trên đường ta tới Thần giới vừa hay gặp được hắn đang gieo hoạ một thế giới khiến toàn bộ sinh linh trong thế giới đó trở thành nô lệ, vì vậy mà ý chí thế giới cũng sụp đổ."
Lục Trần thuật lại những tin tức về Thiên Nguyên giới không sót một chút nào.
Nghe Lục Trần kể lại xong, ba người đều im lặng tại chỗ, chủ yếu là vì bị kinh hãi bởi những thông tin mà Lục Trần mang tới.
Một oán khí sinh ra ý thức, sau đó thăng cấp Thần Đế chỉ trong trăm năm, hơn nữa còn sống sót sau lôi kiếp diệt thế.
Tây Môn Vũ hoàn toàn sững sờ, từ miêu tả của Lục Trần có thể thấy, oán khí tự xưng là Tà Thần đã thực sự trở thành hồn và hoàn toàn không thể tiêu diệt được, càng đáng sợ hơn chính là đối phương đang tìm hắn hết thế giới này đến thế giới khác.
Tây Môn Vũ khóc lóc, lúc trước hắn mang oán khí đi, nó còn chưa thành hồn, sao có thể nhớ rõ khí tức của hắn được.
Tây Môn Vũ cười khổ nói: "Sau khi giải phóng oán khí trong Tịnh Thế hồ lô, ta liền rời đi rồi quăng bừa bừa ở một chỗ nào đó ở khu vực vô cương. Vốn tưởng oán khí sẽ loãng đi, cuối cùng tan thành mây khói, ai mà ngờ được hắn sẽ nổi dậy. Nếu biết có chuyện đó xảy ra, ta tuyệt đối sẽ không làm thế."
Lục Trần xoè tay ra và nói: "Đây là hậu quả cho việc xả rác bừa bãi của ngươi."
Tây Môn Vũ tức giận nói: "Ngươi đang trách ta sao? Trước đây vì cứu thế giới của các ngươi nên ta mới mang oán khí đi, không thể đổ trách nhiệm lên đầu một mình ta được."
Lục Trần thở dài nói: "Ta không trách ngươi, hiện giờ cả hai chúng ta đều trở thành mục tiêu của hắn. Cảnh giới tên này đã rơi xuống Đại Đế, hắn không thể tạo nổi sóng gió trong vòng trăm năm. Trước tiên chúng ta phải chuẩn bị tốt đối sách, nếu không đến khi hắn thăng cấp Thần Đế cảnh sẽ thật sự xong đời."
"Khí thể này sợ nhất là lửa, vì vậy nên ta phải có được một ngọn Chân diễm trong thời gian ngắn." Lục Trần liếc nhìn ba người rồi nói: "Các ngươi có nơi nào tốt để đề cử không? Ta cần số lượng lớn Thần hoả để Thần hoả bản mệnh tiến giai."
Tây Môn Vũ nói: "Trong không gian Hoả ngục của tiền bối Hoả Thần có, nhưng cơ hội tiếp cận của ngươi gần như bằng không."
"Đúng rồi, hình như mấy năm trước Thần hoả trong Hoả ngục bị trộm, tiền bối Hoả Thần nổi giận đùng đùng tới gia tộc một chuyến, nói lão tổ Tây Môn Thanh trộm lửa của hắn, thật sự rất quá đáng." Vẻ mặt Tây Môn Vũ trở nên tức giận, nói: "Không biết tên khốn nạn nào không biết xấu hổ trộm Thần hoả, lại còn vu oan giá hoạ cho gia tộc ta."
"Khụ khụ...."
Sắc mặt Lục Trần mất tự nhiên, hắn ho khan.
"Chẳng lẽ là ngươi trộm?" Nghe thấy tiếng ho khan, Tây Môn Vũ quay đầu nhìn Lục Trần với vẻ nghi hoặc.
Vẻ mặt Võ Minh và Minh Tử cũng trở nên kỳ lạ, bọn họ đều tới từ thế lực cấp Thần Đế, đương nhiên biết chuyện Thần hoả trong Hoả ngục bị trộm, nghe nói Hoả Thần tức giận không nhẹ.
Khi ấy bọn họ đều tin rằng chuyện đó là do gia tộc Hư Không làm, bởi vì lĩnh vực đạo Hư Không của tiền bối Tây Môn Thanh mới có thể dễ dàng trộm Thần hoả đi mà không bị Hoả Thần phát hiện.
Hiện giờ có vẻ như Lục Trần mới là kẻ trộm Thần hoả.
Lục Trần nói với vẻ mặt không được tự nhiên: "Đừng nói là trộm, đây là nghĩa xấu không hề dễ nghe. Thật ra cũng không thể trách ta được, trước đây tưởng rằng những Thần hoả đó mọc hoang nên ta mới cắn nuốt một ít."
Vì vậy, Lục Trần lại giải thích đại khái về chuyện bị giam giữ trong Hoả ngục.
Ba người chợt bừng tỉnh hoá ra là như vậy.
Lục Trần nói: "Bây giờ Thần hoả của ta còn chưa thăng cấp thành Chân diễm, cần rất nhiều Thần hoả. Ngoài Hoả ngục ra, Thần giới còn nơi nào nguy hiểm có Thần hoả không?"
"Ta biết một nơi có Thần hoả, lại còn là hoang dại." Lúc này, Minh Tử vừa hay xen vào một câu.
Lục Trần vội vàng hỏi: "Ở đâu?"
Minh Tử nói: "Hang ổ của thằn lằn lớn."
"Hang ổ thằn lằn lớn, đó là chỗ nào?"
Lục Trần không hiểu.
Minh Tử thản nhiên cười nói: "Chính là Thâm Uyên giới đó."
Dừng một chút, Minh Tử tiếp tục nói: "Lục huynh đã đến Thần giới lâu như vậy, hẳn lã cũng biết Thâm Uyên giới. Thâm Uyên giới chiếm giữ bởi một con yêu vật cấm kỵ cắn nuốt thế giới, trong đó rất nhiều ngọn lửa hoang dại."
Tây Môn Vũ gật đầu nói: "Đây là sự thật, theo lời lão tổ nhà ta kể lại, Thâm Uyên giới có rất nhiều Thần hoả. Trước đây đến Thâm Uyên giới, hắn còn muốn mang đi một ít, nhưng lại kinh động con thằn lằn lớn đang ngủ say nên buộc phải rời đi."
Hoá ra lão tộc trưởng gia tộc Hư Không từng đi qua Thâm Uyên giới, bí tân kiểu này, đương nhiên người ngoài không biết được.
Lục Trần hỏi: "Thâm Uyên giới có bao nhiêu Chúa tể, thằn lằn lớn kia mạnh tới mức nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận