Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 813: Người đến không có ý tốt

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta vẫn chờ ngươi thể hiện bản lĩnh đó.”
Sắc mặt Triệu Hải đặc biệt khó coi, mặc dù trong lòng có sợ hãi đối với sư huynh của Liễu Khuynh Thành, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua, cất giọng nói: “Đợi sau yến hội của hôn lễ, ta giáo huấn hắn.”
Triệu Hải cũng không muốn mất mặt mũi trước mặt đám người kia.
“Phải không, vậy chúng ta chờ Triệu công tử dạy dỗ sư huynh của Khuynh Thành.” Bên cạnh, giọng điệu của một vị thanh niên uống rượu một mình hơi giễu cợt nói.
Triệu Hải liếc nhìn người này, cũng không nói lời nào, mặc dù người này và hắn cùng một nhóm, nhưng từ trước đến giờ không hòa hợp.

Cùng lúc đó, Liễu Khuynh Thành xin lỗi với Lục Trần nói: “Sư huynh, ta xin lỗi.”
“Tại sao xin lỗi!” Lục Trần vươn tay, vuốt đầu đầy tóc đen của sư muội, cười nói.
“Sư huynh không tức giận sao?” Liễu Khuynh Thành hơi sững sờ.
“Không tức giận, bất luận đi đến nơi nào, đều có người khiêu khích của ta, nếu như này cũng tức giận, ta sớm đã bị tức chết.” Lục Trần cười nhẹ nhàng nói: “Hôm nay nể mặt mũi ca ca ngươi, cho hắn một con đường sống, nếu như sau tiếp tục không biết sống chết, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của hắn.”
Khi Lục Trần nói tới chỗ này, ánh mắt nhẹ nhàng híp lại, sát ý chợt lóe rồi biến mất.
Đối với tôm tép nhãi nhép, từ trước đến giờ Lục Trần không tức giận, bởi vì không cần thiết, đương nhiên hắn cũng không phải cái loại tính tình tốt này, nếu người khác liên tiếp khiêu khích, bình thường đều là tiễn hắn vào lò cải tạo lại.
Cùng với thời gian thay đổi, trong lúc bất chợt, đám người bộc phát ra tiếng hoan hô, chỉ thấy một thanh niên người mặc lễ phục màu đen xuất hiện, thanh niên này mặt mũi thoạt nhìn cũng ba mươi tuổi, góc cạnh rõ ràng, có chút cường tráng, thân cao khoảng 1m8, thân thể thon dài, cả người tản ra mị lực thong dong tự tin.
Tên nam tử này chính là Liễu Thành, ca ca của Liễu Khuynh Thành, giờ phút này vừa ra, khí chất vô song, lập tức trở thành tiêu điểm của toàn bộ mọi người.
Liễu Thành cũng không luống cuống, vẫn duy trì phong thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, thân phận tôn quý với xung quanh, chào hỏi thấp nhất cũng là chủ hoàng triều, chủ một gia tộc.
Tân nương theo Liễu Thành đi ra ngoài.
Người xung quanh thì thầm với nhau, thảo luận đôi bích nhân này giống như kim đồng ngọc nữ, không biết qua bao lâu, mọi người như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn không trung, chỉ thấy một đôi xe ngựa tới từ phương xa, giống như trường long từ xa đến.
Người đi trước, còn lại là bốn nam tử khiêng một chiếc kiệu hoa.
Kiệu hoa đỏ thắm đẹp đẽ, hiển ý mừng rõ ràng, người ngồi bên trong chính là nhân vật chính tân nương của hôm nay.
“Tứ Vương khiêng kiệu!”
Khách nhân xung quanh thấy một màn như vậy, ánh mắt lộ ra vẻ trịnh trọng.
Cái gọi là Tứ Vương khiêng kiệu là bốn Vương giả nâng kiệu lên.
Đây là đội rước dâu, Tứ Vương là Hoàng triều Liễu thị phái tới.
Cấp bậc Hoàng giả, Hoàng triều Liễu thị chỉ có một mình Hoàng chủ, hoàng triều khác cũng thuộc về cấp bậc đứng đầu, không thể nào tự hạ mình đi khiêng kiệu cho tân nương.
Bình thường khiêng kiệu cấp bậc Vương cảnh là quy cách cao nhất của liên hôn cấp Hoàng triều, Liễu Lăng cũng rất coi trọng hôn lễ này.
Phía sau Tứ vương khiêng kiệu có hơn mười chiếc xe ngựa.
Người kéo xe ngựa thân thể cao gần một trượng, thể trạng cường tráng, nhất là vùng cổ, có một dúm lông màu lửa đỏ, ngựa kéo kiệu hoa, chân đạp hư không mà đến, trong lúc mơ hồ, mọi người cảm nhận được một luồng sóng nhiệt.
“Liệt Diễm mã, một loại yêu thú để cưỡi rất hiếm có, tương truyền Liệt Diễm mã trưởng thành có thể trở thành Yêu Vương.”
“Mấy con Liệt Diễm mã thuần khiết cũng đạt đến Nguyên Thần cảnh.”
Người xung quanh thấy mấy con ngựa thần uy lẫm liệt trong không trung, trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Loại yêu thú cưỡi này, cho dù là Hoàng giả cũng muốn sở hữu.
Hoàng triều Liễu thị dùng đội rước dâu cao quý nhất, Tứ Vương khiêng kiệu, bên đàng gái Mặc gia hiển nhiên cũng không keo kiệt, lấy mười con Liệt Diễm mã kéo xe, trong mỗi chiếc kiệu đều đặt đồ cưới.
Rèm cửa sổ cỗ kiệu phía trước nhất mở ra, một nữ tử mặc áo đỏ váy cung đình đi ra từ bên trong , vóc người nữ tử cao gầy, đầu đội phượng hà, mặt mũi xinh đẹp, môi đỏ mọng, nụ cười mang theo vẻ xinh đẹp, đi ra từ bên trong, tư thái hơi có chút ngượng ngùng, lại không mất tác phong của đại gia khuê tú.
Nữ tử này chính là Mặc Nguyệt Như đại tiểu thư Mặc gia, là tân nương sắp gả của Liễu Thành hôm nay.
“Nguyệt Như!”
Liễu Thành thấy người yêu, thân thể chậm rãi lơ lửng, đi tới trước mặt nữ tử, cầm tay của đối phương, vẻ mặt thâm tình nhìn chăm chú vào thê tử mình sắp lấy làm vợ.
Liễu Thành và Mặc Nguyệt Như đứng chung một chỗ, gọn gàng xinh đẹp, vô cùng chói mắt, giống như một đôi do trời đất tạo nên.
Sau đó, Liễu Thành nắm tay Mặc Nguyệt Như, chậm rãi đi tới mặt đất.
“Hôm nay có may mắn được Liễu Lăng huynh chọn là người điều khiển nghi thức, để cho ta tới chủ trì, chúc phúc đôi tân nhân này.” Chủ Hoàng triều Nam Đẩu hăng hái đứng ở trên đài cao.
“Hai người đứng ở bên cạnh ta hẳn đã không cần giới thiệu, nhưng quá nhiều tân khách đến, ta vẫn giới thiệu ngắn gọn cho mọi người một chút.” Nam Đẩu hoàng chủ hắng giọng một cái, chỉ vào Liễu Thành: “Vị này là cháu trai Liễu Thành của ta, từ nhỏ đã là nhân trung long phượng, khí vũ hiên ngang, mặc dù không biết Liễu Lăng xấu xí như vậy làm thế nào lại sinh ra đứa con như thế, nhưng đã không quan trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận