Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 122: Tiền chuộc khổng lồ (2)

Phong Nhàn nghe vậy, trầm ngâm vài giây, điều này cũng không phải là không có khả năng, tâm trạng đột nhiên trở nên buồn bực.
Mọi người xung quanh lặng lẽ nhìn hai vị Thánh cảnh mật thám trên không trung, có lẽ là đang đoán xem rốt cuộc ai đã bắt Chu Dương đi.
Cùng lúc đó, Lục Trần men theo con đường nhỏ, đi đến quảng trường Tiên Hạc, liếc mắt nhìn quanh, phải nói rằng ở đây có khá nhiều người, khắp nơi đều có người, những người này đều đến xem Chu Dương và Bành Diệu quyết đấu.
Đáng tiếc, Chu Dương đã bị chính tay hắn bắt cóc, dĩ nhiên là không thể tới được.
Lần này, Lục Trần không có ngụy trang, nguyên nhân chính là do cấp bậc Thánh cảnh có thể dễ dàng nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn, đến lúc đó lại gậy ông đập lưng ông.
“Ai là Phong Nhàn, ở đây có một bức thư của ngươi.” Lục Trần bước đến nơi này, thẳng thừng hô lên.
Vốn dĩ Vương giả tuyệt đỉnh tương đối yên tĩnh, người phía dưới cũng không dám thở mạnh, Lục Trần hô lên câu này khiến mọi người xung quanh đều nhìn sang.
Trong nháy mắt, Lục Trần đã thu hút sự chú ý của đám đông.
Chủ yếu là do giọng nói của Lục Trần rất lớn, cộng thêm việc hắn thẳng thừng gọi tên họ của Nhàn Thánh, không muốn người khác chú ý cũng khó.
Liễu Khuynh Thành cũng đang theo dõi trận đấu, nhìn thấy Lục Trần đến thì vô cùng khó hiểu, không biết sư huynh gọi Nhàn Thánh làm gì.
“Là ta.”
Phong Nhàn trên không trung cất bước, trực tiếp đi đến trước mặt Lục Trần, hạ giọng hỏi: “Thư gì?”
“Của ngươi.”
Lục Trần lấy ra một lá thư, đưa cho Phong Nhàn.
Phong Nhàn cầm lấy lướt xem, sắc mặt càng thêm u ám, đồng thời hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Lục Trần: “Ai đưa cho ngươi lá thư này?”
“Thư gì vậy?”
Lý Hạc Vân đến trước mặt Phong Nhàn.
“Xem đi.”
Phong Nhàn đưa bức thư cho Lý Hạc Vân.
Lý Hạc Vân cầm lấy bức thư xem thử, nhìn thấy nội dung trong đó, lập tức há mồm trợn mắt.
Chỉ thấy trong thư viết:
“Xin chào, Phong Nhàn tiên sinh tôn kính, đệ tử yêu quý của ngươi đã bị ta bắt cóc, ngươi hãy dùng mười con Long Lân Ngư làm tiền chuộc để chuộc lại đệ tử yêu quý của ngươi, ta cho ngươi một ngày để suy nghĩ.”
Sau đó cũng không còn lời gì nữa.
“Ta cũng không biết là ai đưa cho ta, ta vừa nhặt được ở trên đường.” Lục Trần nhún vai nói.
Phong Nhàn nhìn chằm chằm Lục Trần, tựa hồ muốn nhìn thấu Lục Trần, trong nháy mắt biết rõ được cảnh giới của người này, Siêu Phàm cảnh trung kỳ, nhưng hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, đệ tử của hắn đã bị bắt cóc, một kẻ nào đó đang để mắt tới Long Lân Ngư của hắn, buộc hắn dùng mười con Long Lân Ngư để chuộc lại đồ đệ.
Chẳng qua là không biết người trước mặt có liên quan gì đến kẻ đã bí mật bắt cóc đồ đệ của hắn hay không.
“Nói cho ta biết kẻ đứng đằng sau ngươi, ta sẽ tha chết cho ngươi.” Phong Nhàn lạnh lùng nhìn Lục Trần.
“Ta có lòng tốt đưa thư cho ngươi, ngươi lại nghi ngờ ta?” Lục Trần bĩu môi.
“Không nói phải không, vậy thì đi cùng ta một chuyến.” Phong Nhàn nói xong, giơ tay ngưng tụ một sợi dây năng lượng vàng kim, trói Lục Trần lại.
“Phong Nhàn, ngươi thì lợi hại rồi, dám ra tay với đồ đệ của Thánh chủ.” Đột nhiên, một giọng nói êm tai vang lên, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp kiều diễm xuất hiện bên cạnh Lục Trần, khẽ đưa ngón trỏ ra, sợi dây trói trên người Lục Trần trực tiếp tiêu tan.
Nữ nhân vừa xuất hiện này có mái tóc bạch kim, dáng người uyển chuyển, mái tóc bạch kim giống như thác nước bạc, dung mạo tuyệt mỹ, xinh đẹp thanh cao khiến cho một đám đệ tử nam xung quanh nhìn đến ngơ ngẩn.
Nữ nhân này chính là Trần Vũ, một trong ngũ đại Thánh giả, luôn đi theo bên cạnh Thánh chủ, nữ thánh tiếng tăm lừng lẫy.
Nghe thấy lời nói của Trần Vũ, hai mắt Phong Nhàn khẽ run, có chút không dám tin, thanh niên trước mặt đưa thư cho hắn, đồng thời bị nghi ngờ có liên quan đến kẻ đã bắt cóc Chu Dương, lại là đệ tử của Thánh chủ, từ khi nào Thánh chủ lại nhận đệ tử nam? Sao bọn họ lại không biết?
Lý Hạc Vân bên cạnh cũng kinh ngạc liếc nhìn Lục Trần.
Được Thánh chủ nhận làm đồ đệ, chắc hẳn là có tư chất hơn người.
“Hắn là đồ đệ của Thánh chủ?”
Đám đệ tử xung quanh nghe được lời của Vũ Thánh, mọi ánh mắt đều tập trung vào người Lục Trần, vẻ mặt vừa lấy làm lạ lại vừa kinh ngạc.
Bọn họ chỉ nhớ rằng Thánh chủ chỉ có một đệ tử, chính là Liễu Khuynh Thành, từ khi nào đã thu nhận một đệ tử nam.
Nhưng tiếp theo sau đó là cực kỳ ngưỡng mộ và ghen tị.
Được Thánh chủ cao cao tại thượng nhận làm đồ đệ, tổ tiên đã khuất cũng nở mày nở mặt.
Trần Vũ nghiêm mặt nhìn Phong Nhàn, khiển trách: “Đệ tử của mình bị bắt cóc, không có bản lĩnh tìm ra hung thủ, chỉ có thể lấy người ở cảnh giới thấp ra để trút giận, ngươi chỉ có thế thôi sao?”
Phong Nhàn im lặng không đáp.
Sắc mặt của những đệ tử xung quanh trở nên kỳ lạ, Vũ Thánh khiển trách Nhàn Thánh, Nhàn Thánh không dám đáp lại, khiến họ phải bật cười.
Phong Nhàn phớt lờ Trần Vũ, nhưng khi biết được thanh niên trước mặt là đệ tử của Thánh chủ, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều, tuy nhiên hắn vẫn nghi ngờ rằng sự biến mất của Chu Dương có liên quan đến thanh niên trước mặt này, hoặc là có một mối liên hệ nào đó, hỏi tiếp: “Ngươi tìm thấy bức thư này ở đâu?”
“Vừa rồi khi đi đường.” Lục Trần nhún vai, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Phong Nhàn, không hề chột dạ.
Phong Nhàn nghe thấy câu trả lời, cảm thấy rất vô nghĩa, chẳng lẽ có kẻ giấu mặt bắt cóc Chu Dương, sau đó viết thư bắt cóc ném xuống đất, sau đó đệ tử của Thánh chủ tình cờ nhặt được, điều này quá là trùng hợp rồi.
“Nhàn Thánh, Nhàn Thánh, ở đây ta có một bức thư, là về Chu Dương đó.” Đúng lúc này, một đệ tử từ bên ngoài chen vào, hắn thở hổn hển, trong tay vẫy một bức thư.
Phong Nhàn nghe vậy, cầm lấy bức thư, trong đó viết một câu:
“Lão Phong Nhàn kia, đệ tử của ngươi ở trong tay ta, thế nào, gấp gáp không, tức giận không, nhớ lúc trước… hừ, không nói nữa, nếu muốn chuộc lại đồ đệ của ngươi thì đem mười con Long Lân Ngư đến đổi, nếu không, hừ hừ, ngươi cũng hiểu mà.”
Phong Nhàn càng xem, sắc mặt càng u ám, xem xong liền vò nát tờ giấy trong tay.
Nội dung trong bức thư rất giống với bức thư do kẻ thù trước đây của hắn viết, còn nói gì mà ‘nhớ lúc trước’, thế nhưng, hắn hoàn toàn không thể đoán ra được là kẻ thù nào đã ra tay.
Chủ yếu là do có kha khá Thánh cảnh có mâu thuẫn với hắn, nên không biết là ai đã ra tay.
“Ngươi lấy lá thư này ở đâu?” Phong Nhàn xoay đầu, nhìn chằm chằm đệ tử đã đưa thư.
Đệ tử đưa thư cảm nhận được ánh mắt của Phong Nhàn, cảm thấy rất áp lực, không dám nói dối, dè dặt nói: “Trên một cành cây gần hồ Kim Linh, sau khi nhìn thấy, ta lập tức đem nó đến cho Nhàn Thánh ngài.”
“Nhặt được?” Phong Nhàn nhướng mày.
“Vâng.”
Đệ tử này gật đầu.
“Được rồi, không liên quan gì đến ngươi.” Phong Nhàn xua tay.
“Nhàn Thánh, Nhàn Thánh, ở đây có một bức thư.”
“Nhàn Thánh…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận