Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1484: Thắng lợi hoàn toàn

Mọi người cất tiếng cười sảng khoái thỏa thuê.
"Ca, cuối cùng ta đã báo được thù cho ngươi, kẻ thù của ngươi đã chết trên chiến trường.”
“Phụ thân, kẻ thù giết người đã hồn tan phách tán, người có thể yên giấc ngàn thu rồi.”
Đương nhiên cũng có rất nhiều người âm thầm rơi lệ, cảm thấy được an ủi thay người thân đã mất, bạn bè...
Sau tất cả, những người đã khuất có thể ngủ yên rồi.
Hoan hô một chốc, mọi người bắt đầu thu dọn chiến trường, gom nhặt chiến lợi phẩm. Bởi vì có quá nhiều vũ khí bị phá hủy, bảo vật vân vân... bọn họ gom hết về để sử dụng, đúc lại vũ khí.
Ngoài ra họ cũng muốn đưa người đã tử trận về, lập bia anh hùng, để người chết đi có thể lá rụng về cội.
Trên quảng trường rộng lớn tại phủ Thành Chủ - Giới thành, người ta bày một chiếc bàn, phóng tầm mắt nhìn quanh có thể thấy cả trăm ngàn người vây quanh, đông nghìn nghịt.
Cuộc chiến giữa hai Giới lần này thắng lợi hoàn toàn, mọi người tổ chức lễ mừng công tại phủ Thành chủ, náo nhiệt tưng bừng trọn vẹn ba ngày mới chịu yên tĩnh trở lại.
Trong đại sảnh của phủ, có ba người đến từ ba thế giới khác nhau: Lục Trần, Thủy Vi và Tô Nghênh Hạ.
Bàn Nhạc cung tay với Tô Nghênh Hạ và nói: “Tiền bối đáng kính, nghe huynh đệ Lục Trần nói ở Sơn Hải giới có người của Vu tộc, không biết họ ở đâu, ta muốn đi gặp một lần.”
Mục đích chính của họ đến Sơn Hải giới là để gặp người trong tộc mình. Vu tộc không lục đục mâu thuẫn như các tộc người khác, cực kỳ đoàn kết. Nghe Lục Trần nói Vu tộc ở Sơn Hải giới sống không ra gì, bọn họ thân là Vu tu chính thống đến từ Bàn Giới, tất nhiên muốn giúp đối phương một phen.
Tô Nghênh Hạ nhìn Thủy Vi đứng cạnh mình: “Thủy Vi, ngươi đưa ba vị khách phương xa này đến Vu Giới đi.”
“Dạ, Thành chủ.” Thủy Vi cung tay, nói.
Bàn Nhạc nhìn Lục Trần, nói: “Lục Trần huynh đệ, hẹn ngày sau gặp lại.”
Lục Trần nói: "Bàn Nhạc lão ca, sau này có khả năng ta sẽ ra ngoài du lịch, biết đâu sẽ đến thế giới của các ngươi đấy.”
Bàn Nhạc cười ha ha: “Lục Trần huynh đệ, bất cứ lúc nào chúng ta cũng chào mừng ngươi đến Bàn Giới du ngoạn.”
"Đây là Đạo Vận Châu của Bàn Giới, có mùi của nơi ấy. Khi ngươi tiến vào khu vực vô cùng tận, dựa theo sự chỉ dẫn của mùi này, trong tiềm thức ngươi sẽ cảm nhận được vị trí của Bàn Giới.” Dứt lời, Bàn Nhạc ném một viên Đạo Vận Châu cho Lục Trần.
Sau đó, hắn ta rời khỏi, đi theo thống lĩnh Thủy Vi.
Tu La Viêm cũng ném một viên Đạo Vận Châu cho Lục Trần, nói: “Chào mừng ngươi tới Tu La Giới, ta cũng đi đây.”
Lục Trần cung tay với Tu La Viêm, nói: “Đa tạ ngươi có ơn trợ giúp Sơn Hải Giới, sau này chúng ta tất có ngày sum vầy họp mặt.”
Tu La Viêm gật đầu, cười nói: “Ừm, sau này gặp lại.”
Nói xong, hắn bèn dẫn ba tộc nhân của mình rời đi.
Lục Trần nhìn sang nhóm Vũ Minh: “Minh huynh, Không huynh, Minh Tử, ta không có thời gian du ngoạn với các người. Dù sao Tây Môn Vũ từng tới Sơn Hải Giới một lần, rất quen thuộc nơi này, hãy để hắn làm hướng dẫn viên du lịch cho các người đi.”
Tây Môn Vũ sờ mũi, khó chịu nhìn Lục Trần, mình đâu phải tướng dưới quyền hắn, sao mà hắn không biết ngượng thế, lại còn chỉ mặt điểm tên mình cơ?
Nhóm Vũ Minh cung tay với Lục Trần: “Vậy bọn ta đi đây, khi nào có thời gian nhớ đến Thần Giới dạo chơi nhé.”
Nhóm Tây Môn Vũ đi rồi, trong phủ Thành chủ chỉ còn lại Lục Trần và Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ quay đầu nhìn Lục Trần, mỉm cười nhẹ nhàng: “Lần này ngươi tiến vào Thời Quang Giới, toàn kiếm được đồ ngon.”
Lục Trần kể lại chuyện mình có được năm món bảo vật thuộc Tạo Giới Cảnh, và bốn viên bản nguyên thế giới...
Tô Nghênh Hạ sững sờ, tuy nàng biết đồ đệ nhà mình tiến vào Thời Quang Giới, chắc chắn lụm được không ít đồ ngon.
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ hắn lụm được nhiều đồ như vậy.
“Tạo Cảnh Giới, tức là cảnh giới hiện tại như ta sao?” Tô Nghênh Hạ thì thào, vốn dĩ cảnh giới Thiên Đế được xưng tụng là Tạo Giới Cảnh, nhưng Tạo Giới Cảnh lại không có điểm dừng, còn có cảnh giới lợi hại hơn nữa.
Tô Nghênh Hạ quay đầu lại hỏi Lục Trần: “Ý ngươi là Giới chủ của Thời Giang Giới cho ngươi mượn năm món bảo vật thuộc Tạo Cảnh Giới ư?”
Lục Trần gật đầu đáp: “Dạ phải.”
Ánh mắt Tô Nghênh Hạ đầy vẻ khó tin, nàng thì thào: “Sao vị tiền bối này lại cho ngươi mượn kia chứ?”
Đây chẳng phải lần đầu Tô Nghênh Hạ gặp lão già Giới chủ của Thời Quang Giới, trước đây nàng từng gặp vài lần. Trong ấn tượng của nàng, vị tiền bối này không thích xen vào chuyện người khác, mỗi lần quyết định ai là người được tiến vào Giới, ông ta không hề thiên vị đối phương là người của Sơn Hải Giới, Thiên Yêu Giới hay bất cứ phương nào.
Những người trước đây từng đi vào, nàng chưa từng nghe nói vị tiền bối kia cho họ mượn đồ các kiểu lọ chai.
Hơn nữa còn cho mượn năm món.
Phải nói rằng hành động lần này của lão Giới chủ Thời Quang khiến Tô Nghênh Hạ cảm thấy mơ hồ, không hiểu ra sao.
Lục Trần lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết lý do, tóm lại hắn cho ta mượn hết tất cả bảo vật, bản thân ta cũng không có ý đồ gì với hắn.”
"Sư phụ, trên người ta có tổng cộng bốn viên bản nguyên thế giới, dù sao ta cảm thấy không cần thiết, ngươi cảm thấy nên đưa cho ai thì cứ đưa cho người đó.”
Lục Trần cũng không cần bản nguyên thế giới, bởi vì đây là bản nguyên của người khác, dựa theo lời lão tiền bối, sau khi mượn bản nguyên thế giới của người khác đột phá có khả năng mắc kẹt ở Tạo Giới cảnh.
Đối với người khác mà nói, thứ theo đuổi cả đời là Thiên Đế cảnh, nhưng Lục Trần có tham vọng lớn hơn, không giới hạn ở Thiên Đế cảnh, cho nên không cần bản nguyên thế giới.
Thánh Đế cảnh thăng cấp đến Thiên Đế cảnh, cần lĩnh ngộ ý chí Giới Tâm, mở ra thế giới nguyên mẫu, tương đương với sáng tạo một tiểu thế giới, toàn bộ quy tắc đều hòa vào trong bản nguyên thế giới.
Rất nhiều Thánh Đế cảnh cả đời cũng không lĩnh hội được ý chí Giới Tâm, không thể trở thành Thiên Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận