Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1006: Trên đường gặp Cảnh Tử Mặc

Thiên tử chính là truyền nhân của Thiên vực, cực kỳ nổi tiếng và đều không có đối thủ, rất nhiều người Trung Châu vực nhớ đến mười mấy năm trước Thiên tử từng tới Trung Châu vực một chuyến, đánh bại rất nhiều truyền nhân của các đại giáo đứng đầu, căn bản là không cùng đẳng cấp, có rất ít người có thể qua được trăm hiệp trong tay Thiên tử.
“Thiên tử à?”
Lục Trần hé mắt, lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Đối với cái tên này, hắn cũng không có xa lạ gì, lúc đầu ở Thanh vực đã từng nghe nói đến cái tên này, lúc đó hắn là Siêu Phàm cảnh, còn đồn rằng Thiên tử là cảnh giới Hoàng giả, đi khắp rất nhiều vực đều chưa có một lần bại trận, là một vị kỳ tài tuyệt thế, hơn nữa nội tâm cực kỳ kiêu ngạo.
Thật ra ngẫm lại cũng đúng, dám lấy danh xưng Thiên tử đã có thể thấy được hùng tâm tráng chí của hắn rồi.
Không biết bây giờ Thiên tử đã thuộc vào cấp bậc nào rồi.
Theo lời của Lôi Chiến nói ra, các đại giáo đứng đầu đều im lặng, xung quanh lâm vào một mảng yên tĩnh ngắn ngủi, không có ai dám nói ra nghi vấn.
Cuối cùng thì sức ảnh hưởng của Thiên vực là rất to lớn, mặc dù môn phái ở Thiên vực chứ không ở Trung Châu vực cũng khiến cho trong lòng bọn họ phải e dè, chưa nói đến mở miệng nghi ngờ.
“Khối Thiên tử Tinh Trì thạch này rất hữu ích, hy vọng mọi người không đấu giá.” Lôi Chiến trấn an người xung quanh, nét mặt vẫn không biểu tình như cũ, sau khi báo ra tên tuổi của Thiên vực thì không còn có tiếng chất vấn nữa.
Quả nhiên, không một ai dám mở miệng đấu giá, mặc dù rất nhiều thế lực ở đây đều muốn Tinh Thần thạch, nhưng lại không muốn đắc tội với người của Thiên phủ, cho dù đối phương chỉ là một vị Thánh Quân, cũng chỉ là thuộc hạ của Thiên tử.
Thấy không có âm thanh phản đối, lão giả ở phòng đấu giá dứt khoát giải quyết, cất cao giọng nói: “Chúc mừng khách nhân của Thiên phủ lấy mười môn võ học Thánh cấp, ba kiện thánh khí tối cao, cùng với tám nghìn viên Linh Thạch, có được Tinh Thần thạch.”
Người đến từ Thiên phủ, dẫn đến một ít khúc nhạc dạo ngắn, sau khi đấu giá thêm mấy món vật phẩm nữa thì kết thúc.
“Điện hạ, Tinh Thần thạch đã bị người của Thiên phủ mua lấy, chúng ta còn muốn cướp sao?” Bộ mặt của Cừu Dã bi thảm hỏi.
Nếu như Tinh Thần thạch bị các thế lực lớn mạnh khác mua đi, muốn hạ thủ thì vẫn tương đối dễ dàng, nhưng thế lực có được Tinh Thần thạch là Thiên phủ, thế lực cấp Bá Chủ của Thiên vực, so với Chí Tôn Luyện Khí các, chỉ mạnh chứ không có yếu hơn, người ta đồn rằng nguồn của nó là ở Thượng giới, phía sau còn có một siêu cấp đạo thống cổ xưa.
Bất kể là ai đều phải kiêng kị tới ba phần.
“Cướp, sao lại không cướp?” so với sự lo lắng của Cừu Dã thì Lục Trần lại thong dong bình tĩnh, bình chân như vại nói: “Tuy Thiên phủ có bối cảnh ở Thượng giới, nhưng cường giả Thánh Vương ở bên trên lại không xuống được, không cần lo lắng.”
“Ngươi phụ trách trông chừng nhất cử nhất động của Lôi Chiến, ta đi về tu luyện trước.” Lục Trần nhìn về phía Cừu Dã, nói.
Giao dịch không thể kết thúc nhanh như vậy được.
Lôi Chiến chỉ là thuộc hạ của Thiên tử ở Thiên phủ, bản thân hắn không có khả năng mang nhiều bảo vật như vậy, cần mấy tháng, thậm chí là nửa năm để chờ môn phái của Thiên phủ đưa tới rồi tiến hành nghi thức giao tiếp.
Chờ Lôi Chiến đạt được Tinh Thần thạch, rời khỏi Thánh thành mới là cơ hội động thủ.
Lục Trần đi theo dòng người ra cửa lớn của hội đấu giá, đi không bao xa, sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh: “Lục huynh, thật là khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lục Trần quay đầu đã nhìn thấy một người thanh niên mặc trường bào màu lam, anh tuấn phi phàm, chính là Cảnh Tử Mặc.
Một lần trước, Cảnh Tử Mặc đại chiến với Tào Huyền Đình, chiến đấu còn chưa kết thúc thì Lục Trần đã sớm rời đi, nhưng mà trận chiến khi đó đã truyền khắp Thánh thành, nghe nói hai người ngang tài, mỗi người đều bị thương, người này không thể làm gì được người kia.
“Là ngươi à, tìm ta có việc gì không?” Lục Trần nhìn thấy Cảnh Tử Mặc thì không có gì bất ngờ, bình thường hỏi.
“Hì hì, chỉ muốn cùng Lục huynh kết bạn mà thôi.” Cảnh Tử Mặc tiến lên trước một bước, quét mắt nhìn ra chỗ cửa lớn không xa phòng đấu giá, hỏi: “Lục huynh đi ra từ phòng đấu giá, chắc đã chọn được món đồ ưng ý rồi chứ?”
“Không có, bị người khác đấu giá mất rồi.” Lục Trần nói.
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Cảnh Tử Mặc nhún vai.
“Nếu như không có chuyện gì thì ta đi trước.” Lục Trần lên tiếng nói, bây giờ hắn có việc khác cần làm, tạm thời không muốn để ý đến Cảnh Tử Mặc.
“Nếu như Lục huynh có việc thì cứ đi làm đi.” Cảnh Tử Mặc nói.
Lục Trần vừa đi hai bước, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, quay đầu nhìn về phía Cảnh Tử Mặc, nói: “Cao Hiên là huynh đệ của ngươi?”
Cao Hiên, một trong tứ hại ở Trung châu, thần trộm tuyệt thế, thường xuyên ghé qua dược điền, bảo khố của các đại thế lực, vô số người tức giận nghiến răng, thế nhưng vị đạo tặc này hành tung bí hiểm, có sở trường một môn thân pháp đặc biệt, cho dù là Thánh Vương cũng rất dễ dàng bị mất dấu, một mực ung dung ngoài vòng pháp luật.
Đột nhiên Lục Trần nghĩ đến, nếu như Cao Hiên thật sự lợi hại như vậy, nhất định là nắm tin tức của các đại phái trong lòng bàn tay, nói không chừng biết một ít đại phái nào đó có thần liệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận