Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1625: Cái này thì có gì mà quá đáng?

Đám người đó không đủ tư cách để tiếp xúc với những nhân vật tầng cấp này, nhưng cũng không thiếu những kẻ hay buôn chuyện, thực lực của hai vị nữ thần không hơn kém nhau nhiều, lại đều có dung nhan tuyệt đỉnh, nên khó tránh khỏi bị người ta đem ra so sánh, thế là Thần giới liền lưu truyền câu chuyện hai người đối đầu nhau, thậm chí còn truyền ra câu chuyện cẩu huyết là hai vị nữ thần vì cùng ưa thích một nam tử mà ra tay đánh nhau.
Kể cả Hách Lan Uy cũng là nghe lời đồn đại mà tin là thật, cho nên đã cảnh cáo Lục Trần không được ngồi Truyền tống trận đến Tử Vong Thần Quốc.
Sở dĩ mọi người đồn đoán hai vị nữ thần có mâu thuẫn cũng không phải vô căn cứ, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy hai vị nữ thần đứng chung với nhau.
Chỉ có người cùng bên trong đó mới có thể biết được quan hệ của Tử Vong Nữ Thần và Nguyệt Thần.
“Cái gì mà kẻ phụ tình?” Thần Đế Hi ở đối diện đầu óc mơ hồ, lời nói của Nguyệt Thần càng khiến nàng có chút mờ mịt.
Nguyệt Thần thấy tỷ tỷ yên lặng, trợn trắng mắt, nói: “Tỷ tỷ, tuy là mấy năm nay ngươi nhất quyết né tránh chủ đề, nhưng làm sao muội muội có thể không quan tâm phụ thân của Tiểu Hạo là ai chứ.”
Nói tới đây, Nguyệt Thần chuyển đề tài, đôi mắt mỹ lệ tràn đầy đắc ý: “Bây giờ ta đã biết phụ thân của Tiểu Hạo là ai rồi!”
Trong lòng Nguyệt Thần lúc này vẫn còn chút kinh ngạc, nghĩ lại mới cảm thấy thật khó tin, trên đời này làm sao có thể có hai người giống nhau đến như vậy, đường nét và ánh mắt dường như tạc ra từ một khuôn, lúc trước nói thanh niên kia không có quan hệ gì với Tiểu Hạo, Nguyệt Thần cũng không tin.
“Ý ngươi là gì?” Thần Đế Hi thấy dáng vẻ nói thề chắc nịch của Nguyệt Thần, trong lòng hơi động.
Nguyệt Thần chớp chớp đôi mắt, cười hì hì nói: “Một thanh niên đã đến chỗ ta…”
“Hắn và Tiểu Hạo giống nhau đến tám phần…”
“Hơn nữa còn là một kẻ ngoại lai…”
Theo từng câu nói của Nguyệt Thần, sắc mặt Thần Đế Hi liền có chút biến đổi, Nguyệt Thần không chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt biến sắc kia của tỷ tỷ, môi đỏ vui vẻ hơi cong lên một chút.
“Hắn tên là gì…?” đôi mắt Thần Đế Hi có chút tránh né nhưng vẫn kiên trì hỏi một câu.
“Tên họ thì tạm thời vẫn chưa có hỏi.” Nguyệt Thần lắc đầu, sau đó ánh mắt lộ ra ý hận, nghiến răng nghiến lợi: “Tỷ tỷ, lần này ngươi không cần phải ra mặt, ta sẽ ‘chiêu đãi’ hắn thật tốt.”
Lúc nói đến hai chữ “chiêu đãi”, Nguyệt Thần còn cố ý nhấn mạnh thêm chút.
“Ngươi đừng có loạn…” đối diện, Thần Đế Hi còn chưa kịp nói xong, mặt gương lại gợn sóng, đợi khi sóng trấn tĩnh lại, Thần Đế Hi cũng biến mất không thấy nữa, mặt gương lần nữa hoá thành mặt gương.
……
Bên ngoài, một nhóm Thần Quốc chi chủ còn đang nói chuyện với nhau, bọn họ cực kỳ nghi hoặc vì sao Nguyệt Thần đại nhân lại đột nhiên rời đi, nhưng đúng lúc này, một luồng uy áp nhàn nhạt tràn ngập, bao phủ bên trong lòng mọi người.
Một thân ảnh mỹ lệ xuất hiện cùng với quang huy hạo nguyệt, Nguyệt Thần mặc trường bào trắng thuần quay trở lại, quang huy trải rộng quanh thân, khuôn mặt đạm bạc không có ý cười.
“Xin lỗi các vị, bởi vì vừa mới chậm trễ việc tư.” đôi mắt thâm thúy, xinh đẹp của Nguyệt Thần nhìn khắp bốn phía, khinh đạm mà nói.
Tuy là trong lời nói có một chút áy náy nhưng ở đây đều là Thần Quốc chi chủ, làm sao dám có bất mãn cái gì, vui vẻ cười nói không có gì đáng ngại.
Nguyệt Thần nhìn qua Lục Trần, lại nói: “Hôm nay, ta mời chư vị tới, chắc hẳn mọi người đã biết chuyện gì phát sinh, đó chính là chúng ta đã thắng lợi, trong vòng nghìn năm sẽ không có ngoại tộc xâm phạm. Bên cạnh đó, cho phép các vị tu hành ở Nguyệt Thần sơn thời gian mười năm.”
“Đa tạ Nguyệt Thần đại nhân.”
“Đa tạ Nguyệt Thần đại nhân.”
Trên mặt một đám Thần Quốc chi chủ hiện ra vẻ vui vẻ tột độ, trong lòng mừng rỡ, có thể tu hành ở trên Nguyệt Thần sơn là vinh dự của bọn họ.
Bởi vì bọn họ đều là cảnh giới Thần Hoàng, trong đó có riêng lẻ vài nhân vật tu hành đến Thần Hoàng đỉnh phong, chỉ kém một bước cuối cùng là có thể bước vào Thần Đế cảnh, bọn họ là thiếu cái gì? Tất nhiên là kinh nghiệm bước vào Thần Đế, đạo Nguyệt Thần ở Nguyệt Thần sơn, khí tức,...
Bọn họ có thể cảm ngộ đạo Nguyệt Thần lưu lại, sau đó cho ra đạo của chính mình.
“Ngươi đi theo ta một chuyến.” tầm mắt Nguyệt Thần rơi trên mình Lục Trần.
Lục Trần hơi sững sờ, tuy nhiên cũng nằm trong dự liệu, bởi vì hắn luôn cảm thấy vị Nguyệt Thần mới gặp mặt lần đầu này dường như đã nhận biết được hắn.
Hách Lan Uy nghe được lời nói của Nguyệt Thần cũng sửng sốt, hắn không rõ làm sao mà Nguyệt Thần để ý đến Lục Trần, lên trước một bước, kiên trì hỏi: “Nguyệt Thần đại nhân, ngươi hỏi vị huynh đệ này…?”
“Không liên quan gì đến ngươi.” khuôn mặt Nguyệt Thần không chút biểu tình hướng phía Hách Lan Uy.
Hách Lan Uy thấy mặt lạnh kiên định của Nguyệt Thần, luôn cảm giác không phải chuyện tốt, có vẻ như Nguyệt Thần có địch ý đối với Lục Trần, tuy là hắn không biết rõ cái địch ý này từ đâu mà ra, nhưng mà nghĩ đến Lục Trần cứu hắn một mạng, vẫn là mạo hiểm đắc tội Nguyệt Thần, khẽ cắn môi, nói: “Nguyệt Thần đại nhân, nguyên nhân Hách Lan Thần Quốc chiến thắng vẫn là nhờ đại ân của Lục Trần tiểu hữu đã giúp ta.”
“Vậy sao.”
Vẻ mặt Nguyệt Thần vẫn lạnh lùng như cũ, nội tâm lại có chút bất ngờ, một tên gia hoả mới chỉ là Chân Thần cảnh, làm sao có khả năng trợ giúp đại chiến của cấp bậc Thần Hoàng? Chỉ là khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như thế, tựa như hồ nước không hề lay động, không có chút gợn sóng.
“Đúng v…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận