Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 174: Dẫn đầu đánh nhau (2)

“Khổng Soái là người của Hoàng cung Khổng Tước các ngươi à, xem ra không đánh không quen biết rồi.” Lục Trần giả vờ ngờ nghệch nói.
Thật ra thì lúc Khổng Hiên thi triển Khổng Tước Liệt Thiên trảo, Lục Trần liền hoài nghi tên nào đó là người của hoàng triều Khổng Tước rồi, vừa nãy lấy thần vũ ra chỉ là để xác minh cho suy đoán của mình. Bây giờ xem ra suy đoán của bản thân là chính xác.
Những người xung quanh im lặng, hình như vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động.
Lục Trần ở bên cạnh thở dài nói: “Khổng Soái rất thảm, vừa tới Phong Lôi các đã bị đệ tử của thế hệ trước ức hiếp, chỉ bởi vì quá “đẹp”, thu hút sự ưu ái của rất nhiều sư tỷ, nhưng mà điều này cũng dẫn đến sự đố kỵ của các sư huynh.”
Nghe thấy lời của Lục Trần, những người xung quanh không tự chủ được mà trong lòng thắt lại, đặc biệt là vị Nhân Hoàng ở bên cạnh Khổng Diệm, thấy lo lắng cực kỳ, Khổng Soái thật sự giống như lời Lục Trần nói, thường xuyên bị đệ tử của Phong Lôi các bắt nạt à.
“Khổng Soái sống lay lắt qua ngày trong sự sợ hãi, trốn chui trốn nhủi. Nhưng mà những người ôm ý định thù địch với hắn quá nhiều, chẳng biết tại sao lại bị đánh lén, ẩu đả, đầy đầu máu chảy. Vẫn là ta thấy không thuận mắt nên đã giúp hắn. Bởi vì được ta giúp đỡ, Khổng Soái mới được bình yên. Hắn rất cảm kích ta nên tặng Khổng Tước thần vũ cho ta.”
Lục Trần ở bên cạnh nói những lời nửa giả nửa thật.
Lời hắn nói Khổng Soái quá đẹp, thu hút sự ưu ái của các sư tỷ của Phong Lôi các là thật, dẫn đến sự đố kỵ của một đám sư huynh cũng là thật, đánh nhau cũng là thật, nhưng mà chính Lục Trần là người tổ chức một đám người dẫn đầu đánh nhau với Khổng Soái.
Lúc tên này vừa đến Phong Lôi các, vô cùng lớn lối, hơn nữa thiên phú cũng thuộc hàng nhất đẳng ở Phong Lôi các, hiếm có người có thể đánh thắng được hắn.
Lục Trần đối với cái gai như thế dĩ nhiên là muốn thu phục hắn rồi. Trong vòng một tháng, cuối cùng cũng trừng trị được hắn trở nên ngoan ngoãn. Phát hiện trong nhẫn không gian của Khổng Soái có một sợi thần vũ phát ra ánh sáng màu xanh lục, có chút bất phàm, nên Lục Trần chiếm làm của riêng.
“Ta là người như thế nào? Ta là loại người gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, nội tâm tràn đầy chân thiện mỹ, không yêu cầu bất kỳ sự hồi đáp nào.” Bộ dạng Lục Trần hùng hồn, dõng dạc nói: “Ta cự tuyệt Khổng Soái vô số lần, hắn nhất quyết phải tặng Khổng Tước thần vũ cho ta, ta không chấp nhận hắn còn nổi giận với ta, ta chỉ đành miễn cưỡng cố gắng chấp nhận ý tốt thôi.”
Trên thực tế, sau khi Lục Trần cướp đoạt Khổng Tước thần vũ, Khổng Soái rất nhiều lần tìm đến cửa đòi lại, nói đây là bảo vật gia truyền của hắn, không thể làm mất được. Bất luận hắn ra giá thế nào, chỉ cần trả Khổng Tước thần vũ cho hắn, muốn hắn làm gì cũng được.
Những người xung quanh: “…”
Mặc dù bọn họ đối với lời nói của Lục Trần vẫn còn giữ một thái độ hoài nghi nhất định, nhưng nhìn thấy Lục Trần tự luyến khen bản thân như vậy, trong lòng cảm thấy cạn lời đến cực điểm.
“Ta đã thấy Khổng Soái sử dụng Khổng Tước Liệt Thiên trảo, vừa rồi hắn cũng biết.” Lục Trần nói đến đây, chỉ vào Khổng Hiên rồi tiếp tục nói: “Ta tin chắc các ngươi là người nhà của Khổng Soái. Sợi thần vũ này đối với các ngươi mà nói rất quan trọng, vậy thì trả cho các ngươi vậy. Các ngươi đừng nói với Khổng Soái, nếu không hắn lại nổi nóng với ta.”
Nhân Hoàng bên cạnh Khổng Diệm trong lòng tức anh ách nói: “Tên nghịch tử này, sao lại dám đem chí bảo của tổ tiên tặng người khác, đủ lông đủ cánh rồi à.”
Lục Trần tỏ ra thần thái rộng lượng, chính là để giảm bớt đi rất nhiều thái độ hoài nghi của hai vị Nhân hoàng.
Khổng Tước thần vũ là chí bảo, nhưng mà Lục Trần rất quyết đoán trả lại cho bọn họ, không một chút dây dưa, bọn họ có chút tin tưởng lời Lục Trần nói là sự thật rồi.
Làm sao bọn họ biết được rằng đồ tốt ở trên người Lục Trần quá nhiều rồi, Khổng Tước thần vũ không quá quan trọng, rộng rãi trả lại cho bọn họ, tin chắc một đám người của Hoàng cung Khổng Tước đối với hắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Trên thực tế quả nhiên giống như Lục Trần suy nghĩ, ánh mắt của đám người kia đối với hắn trở nên hiền hòa rất nhiều.
Lúc này, Khổng Diệm hoàng chủ mở miệng nói: “Khó trách lúc trước ta cảm thấy thân pháp của ngươi rất quen thuộc, không hình không bóng, lại còn chứa âm thanh Lôi Minh, chắc hẳn là bí thuật trấn các của Phong Lôi các, thân pháp tuyệt đỉnh xét về tốc độ phạm vi, Lôi Minh Thiên Quân đúng không.”
Trước kia Khổng Diệm đã cảm thấy thân pháp của Lục Trần rất quen thuộc, bây giờ lại nghe Lục Trần nói rõ lai lịch, còn có Khổng Soái đến từ cùng một sư môn, vậy thì thân pháp mà Lục Trần biết chính là Lôi Minh Thiên Quân của Phong Lôi các, thân pháp của Lôi Minh Thiên Quân, tiếng tăm lẫy lừng, ít nhiều gì cũng phải nghe nói tới.
Lục Trần cười nói: "Khổng Diệm hoàng chủ nói không sai, thân pháp mà ta vừa mới sử dụng chính là Lôi Minh Thiên Quân."
Nhân Hoàng đứng bên cạnh Khổng Diệm hỏi: "Khổng Soái thực sự đã phải chịu oan ức ở Phong Lôi các."
Khổng Tiêu Dao, là đời trước của Nhân Hoàng, đồng thời cũng là cha của Khổng Soái, hiện tại đã lui về ở ẩn ở phía sau hậu đài, chuyên tâm bế quan, lĩnh hội sức mạnh phép tắc khó lường thần bí, muốn đột phá Thánh cảnh, cũng hơi quan tâm đến tình hình của Khổng Soái.
Lục Trần nói: "Yên tâm đi, Khổng Soái vẫn khoẻ mạnh, lúc ta rời khỏi Phong Lôi các, hắn đã đột phá lên Nguyên Thần cảnh rồi, trong Phong Lôi các, người có thể chiến thắng được Khổng Soái không có nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận