Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 254: Ma Long vực

Mọi người: “...”
Trong lòng mọi người hơi ngơ ngác. Đó là người của Hoàng Tuyền điện đấy, hơn nữa còn do thiếu nữ mặc váy đen cầm đầu, ai lại to gan đến vậy?
Sau đó mọi người nhìn qua, người lên tiếng không phải Lục Trần thì còn ai?
Thấy là Lục Trần, mọi người đều bình tĩnh lại.
Đúng là rất đậm chất đại ma vương.
Trên thế gian này không có gì mà đại ma vương không dám làm hay không dám nói cả.
Ngay cả người của Phong Lôi các và Thánh địa Dao Trì cũng cạn lời.
Đường Thiên Vũ vừa đáp đất đã nghe thấy Lục Trần nói vậy, nàng lập tức loạng choạng suýt chút nữa thì ngã. Khuôn mặt vốn rất lạnh lùng lập tức hiện lên chút xấu hổ.
“Liên quan quái gì đến ngươi?”
Đường Thiên Vũ giận dữ quát một câu.
Trong lòng nàng hận đến nghiến răng. Nàng khó khăn lắm mới cố gắng ra vẻ lãnh diễm được, trong nháy mắt lại bị tên khốn Lục Trần phá hoại nên rất khó chịu.
Lục Trần sờ mũi nói: “Chẳng phải là ta quan tâm ngươi sao?”
“Ta không cần ngươi quan tâm!” Đường Thiên Vũ trợn mắt xoay đầu không quan tâm đến Lục Trần nữa rồi lấy ra phần tàn đồ cuối cùng.
Tám phần tàn đồ được tập hợp đủ tạo thành một tấm địa đồ hoàn chỉnh.
Mọi người xung quanh lập tức xúm lại nhìn, không có chỗ thì dùng thần niệm quét hình.
Trên địa đồ núi non trùng điệp như từng ngọn núi hoang. Thân núi hiện lên màu đen, ngay chính giữa có một khe núi siêu to khổng lồ trải dài qua không biết bao nhiêu sơn mạch như một vực sâu.
Ngoại trừ cái đó thì chẳng còn gì khác.
“Đây là đâu?”
Sau khi xem xong địa đồ, trong đầu mọi người đều là dấu chấm hỏi.
Gia tộc bản thổ ở Hoang vực cũng không biết, các gia tộc ngoại vực lại càng không biết, dù sao Hoang vực cũng chẳng phải là sân nhà của họ.
Người ở Hoang vực đều ngơ ngác, bọn họ cũng ngơ ngác theo.
“Đây là, không ngờ ở đây, ài…” Trần Vũ đứng cạnh ánh mắt ngưng trọng mở miệng nói. Hắn còn chưa nói hết thì trong giọng điệu dường như mang vẻ kiêng kỵ rồi thở dài một hơi.
“Lẽ nào tiền bối biết nơi này?” Người xung quanh lập tức đưa mắt về phía Trần Vũ rồi hỏi.
“Ma Long vực!”
Trần Vũ hít sâu một hơi rồi gằn từng chữ một.
Cái gì!
Người xung quanh đều biến sắc, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
“Ma Long vực là nơi ba đời tộc ta đều bỏ mình!” u Dương Cuồng gia tộc u Dương đến từ Huyền vực hoảng sợ nói.
Người của thánh địa Cổ Thương cũng mở miệng nói: “Phó tông chủ, một nhân vật đại năng của thánh địa ta cũng đã hy sinh tại Ma Long vực.”
Ngoại trừ bọn họ, những thế lực ngoại vực cũng biến sắc.
Ma Long vực!
Không hổ là cấm địa đệ nhất Hoang vực, thậm chí còn là nơi khiến người ta vừa nghe danh đã biến sắc.
Nghe nói dưới đáy Ma Long vực trấn áp một hung thú tuyệt thế vô cùng độc ác.
Nhưng rốt cuộc trấn áp hung thú gì thì lại có tận mấy phiên bản. Có người nói là một con Thao Thiết từ thời đại Thượng cổ, bởi vì ăn vô số người, làm loạn đại địa, quấy nhiễu cửu thiên thập vực không được bình yên, cuối cùng nhiều đại năng môn phái liên hợp lại trấn áp đại hung Thao Thiết dưới Ma Long vực.
Có người lại nói là đại hung thú Hỗn Độn, sống ở Hỗn Độn, lấy vạn vật làm thức ăn, bị trấn áp dưới Ma Long vực.
Mà phiên bản được lưu truyền nhiều nhất là trong Ma Long vực trấn áp một con Ma Long đại hung.
Cho nên mới gọi nơi đó là Ma Long vực.
Nghe nói đây là một con Ma Long hắc ám. Khác với Long tộc chính thống, Ma Long sinh ra trong bóng tối, khát máu tàn bạo, hung lệ vô biên. Hơn nữa thực lực nó sâu không lường được, không ai có thể giết chết nên chỉ có thể chọn cách trấn áp nó dưới Ma Long vực, định dùng sức mạnh thời gian để nó chết dần chết mòn.
Nhưng dù là phiên bản nào thì Ma Long vực cũng thật sự khủng bố.
Theo như lời đồn, bên cạnh Ma Long vực vốn có một Hoàng triều cường thịnh nhưng bỗng một hôm trăng máu vắt trên bầu trời, khắp cả vòm trời đều hóa thành màu máu, âm thanh quỷ dị khó hiểu truyền ra từ dưới đáy Ma Long vực. Ngày hôm sau, trăm vạn sinh linh của Hoàng triều thịnh thế đó đều chết hết không một ai sống sót cả.
Hơn nữa trạng thái chết còn rất thảm, toàn bộ đều biến thành xác khô, cơ thể không còn lấy một giọt máu.
Có người đồn rằng Ma Long bị trấn áp dưới Ma Long vực dùng ý chí tinh thần mạnh mẽ bao phủ lấy Hoàng triều, hấp thu huyết dịch của trăm vạn sinh linh đó.
Từ đó đến nay, phạm vi trăm vạn dặm ở Ma Long vực đều không một bóng người.
Ma Long vực cũng trở thành cấm địa, rất ít người đặt chân đến.
Người dám đặt chân vào Ma Long vực cơ bản đều là đi tìm cơ duyên nhưng không ngoại lệ đều có đi mà không có về.
“Lẽ nào Mộ Địa của thánh chủ được xây gần Ma Long vực sao?” Sắc mặt mọi người xung quanh đều trở nên khó coi lạ thường.
Cấm địa này ngay cả Thánh cảnh cũng bỏ mình thì sao họ dám bước chân vào.
Truyền thuyết là truyền thuyết nhưng một vài người hiểu rõ nội tình cũng khẳng định dưới đáy Ma Long vực trấn áp một con Ma Long hắc ám đã sống rất lâu.
Ví dụ như gia tộc u Dương ở Huyền vực, thánh địa Cổ Thương… bởi vì thế lực gia tộc của họ từng có nhân vật lớn đi đến Hoang vực liên thủ với các nhân vật lớn đỉnh cấp của giáo khác. Họ phải trả giá bằng cả sinh mệnh mới trấn áp được Ma Long hắc ám dưới đáy vực sâu.
Mắt Lục Trần híp lại, ánh mắt hắn ánh lên vẻ nghiêm trọng. Nói thật thì rốt cuộc có nên bước vào hung địa tuyệt thế này hay không, trong lòng hắn cũng không chắc chắn.
Im lặng một hồi, Nhân Hoàng gia tộc u Dương mở miệng nói: “Thời đại trấn áp Ma Long có lẽ đã trôi qua hơn năm vạn năm. Năm đó thân rồng tổn hại chỉ còn lại nguyên thần bị phong ấn trong cọc Tỏa Long, cứ cách trăm năm lại dùng lôi đình tinh luyện, có lẽ nguyên thần đã sớm tiêu tan rồi.”
Gia tộc u Dương từng có một nhân vật đại năng tham chiến nên họ hiểu rất rõ.
Cọc Tỏa Long, thần vật phong ấn mà Thánh Khí sư tuyệt đỉnh liên hợp chế tạo ra, kiên cố không gì phá nổi, có thể phong ấn các loại đại hung, đại ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận