Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 550: Tộc Tử Vân Thử

Yêu thú Chí Tôn cảnh này cũng mơ mơ hồ hồ bị phong ấn ở trong đây.
Trong dãy núi Thiên Thương, một vùng nội địa nhô lên từng cây cổ thụ thẳng tắp, xanh ngắt, cành lá rậm rạp.
Giờ phút này, ở đây có một đám người đông nghịt, bọn họ đều đến từ các thế lực khác nhau, trong số đó có rất ít người có khí tức cường đại, thần tuấn vô song, như long như phượng trong đoàn người, đứng ở một bên, khí định thần nhàn.
Bọn họ đều là thủ lĩnh của các thế lực lớn.
Nhưng mà cũng không có ngoại lệ, tất cả đều để mắt tới đệ tử của Tứ Thánh sơn ở giữa.
Đệ tử của Tứ Thánh sơn có tổng cộng năm, sáu ngàn người, giờ phút này người dẫn đầu bọn họ lần lượt là truyền nhân của Cầm Thánh cung Cầm Ngọc, truyền nhân của Kỳ Thánh cung Uông Thiếu Du, truyền nhân của Thư Thánh cung Nguyên Vũ và truyền nhân của Hoạ Thánh cung Điền Ngưng Mộng.
Sắc mặt bốn vị truyền nhân lúc này rất khó coi bởi vì xung quanh hội tụ quá nhiều người, mà đây đều là những kẻ ngoại lai.
Tuy rằng biết rõ lần này có người đến tranh truyền thừa thuộc về bốn vị tiên tổ nhưng nhìn thấy nhiều người như vậy thì cũng không nhịn được tối sầm mặt lại.
“Các vị, đợi sau khi tiến vào truyền thừa, mỗi người đều phải cẩn thận.” bốn vị truyền nhân chia nhau truyền âm nói.
Quá nhiều thế lực đến, quá nhiều người muốn cướp đoạt truyền thừa với bọn họ, hơn nữa còn có cả cấp Thánh Tử, tạo cho bọn họ áp lực vô cùng lớn, bởi vì hầu như bốn người truyền nhân bọn họ mới đến gần cấp Thánh Tử mà thôi, chưa có đạt tới cấp Thánh Tử.
Mặc dù truyền thừa là của tiên tổ bọn họ, tỷ lệ bọn họ thu được truyền thừa rất cao nhưng không cẩn thận cũng có nguy cơ đổ bể, không thể bảo đảm kẻ ngoại lai sẽ ra tay với bọn họ.
“Ha ha, các huynh đệ của Tứ Thánh sơn mau chóng mở ra, rốt cuộc cũng không thể để bọn ta đi một chuyến vô ích được!” Cuối cùng, một giọng nói mềm mại vang lên.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn xem, là một thanh niên có dáng dấp tương đối mềm mại, trên mình tản mát ra một luồng khí tức cực kỳ âm lãnh.
Dáng vẻ của hắn đứng trong đám người nhìn có chút lười nhác, nhưng người ở Thanh vực không thể không quen biết đối với người này, hắn là cấp Thánh Tử đến từ âm môn, công pháp tu hành là âm hàn nên khí chất cực kỳ âm lãnh.
“Sao còn chưa tới?” truyền nhân của Thư Thánh cung Nguyên Vũ nhìn Thánh Tử của âm môn một chút rồi gầm nhẹ một tiếng.
Cũng không biết có phải lời nói của hắn rất có tác dụng hay không mà một luồng khí tức lớn mạnh từ đằng xa chợt tràn ngập ra, một nhóm hơn mười người xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đám người này đều mặc trang phục màu tím, toát ra khí chất mạnh mẽ, nhìn kỹ là thấy trong số hơn mười người này có tới bốn năm người khí tức bất phàm, đạt tới khí tức của cấp Thánh Tử.
Ánh mắt âm lãnh của bọn họ nhìn khắp bốn phía, sắc bén tột cùng, trong lúc nhất thời, vậy mà không có một ai dám đối mặt với bọn họ.
Nguyên nhân thì có hai cái, ngoại trừ ánh mắt lăng lệ của nhóm nam tử mặc đồ tím này ra, còn bởi vì dáng vẻ bọn họ trông xấu xí, miệng thì lồi ra, nếu như nhìn vào diện mạo thì rất giống một cái đầu chuột.
Tộc Tử Vân Thử!
Trong nháy mắt, những kẻ ngoại lai ở đây đã biết rõ thân phận của nhóm người này.
Lúc bọn họ ở thành Vô Song đã từng nghe qua, biết được có ba tộc yêu thú ở dãy núi Thiên Thương.
Cứ mười người trong tộc Tử Vân Thử lại có bốn năm người tương đương với cấp Thánh Tử, khiến trong lòng bọn họ có cảm giác nặng nề.
“Cút đi, đừng cản đường bọn ta.” nhóm nam tử này ở trên không trung, sau đó nhìn một khu vực thế lực hoàng triều nào đó lạnh nhạt nói một câu.
Trên người đám người này mang theo vẻ bá đạo, lời vừa nói, một luồng khí tức uy áp mạnh mẽ đi ra.
Bị để mắt tới chính là một nhóm hoàng triều, từng nhóm nhỏ có khoảng trăm người.
Người dẫn đầu là một hoàng tử hoàng triều gần cấp Thánh Tử, muốn nhân cơ hội lần này tiến vào truyền thừa để đục nước béo cò.
Vào lúc này, đám người của tộc Tử Vân Thử xuất hiện để mắt tới bọn họ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Xung quanh còn nhiều khu vực trống rỗng như vậy nhưng lại đặc biệt để mắt tới bọn họ, rất có thể coi bọn họ là mục tiêu uy tín.
Thế là tên hoàng tử hoàng triều này liếc nhìn khắp xung quanh, cất cao giọng nói: “Các vị, cùng là người ngoài đến, chẳng lẽ các ngươi muốn truyền thừa bị yêu thú cướp đi sao.”
Tên hoàng tử hoàng triều này biết, dựa vào bọn họ là không có cách nào chống lại tộc Tử Vân Thử, nhất định phải tập hợp đám đông lại, thế nhưng vừa dứt lời, xung quanh lại chìm vào bầu không khí ngột ngạt.
Bởi vì không ai hưởng ứng lời của hắn.
Trong đó có một nguyên nhân rất rõ ràng, nơi này là dãy núi Thiên Thương của bí cảnh, người mạnh nhất trong bọn họ là cấp độ Thánh Tử, còn tộc Tử Vân Thử là quần tộc bá chủ yêu thú của dãy núi Thiên Thương, có đại yêu cấp Thánh Vương bảo vệ, ai dám xen vào việc của người khác, chẳng lẽ thời gian sống rảnh rỗi dài quá à.
Nếu như ở bên ngoài có bối cảnh sư môn, có lẽ còn có thể liên hợp lại xua đuổi yêu thú, dù sao cùng là Nhân tộc, chắc chắn sẽ có ý đồ khác, Nhân tộc sẽ không ngồi yên xem truyền thừa bị yêu thú giành được.
Nhưng tình huống trong này không giống nhau.
“Quả nhiên là ngươi tìm chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận