Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1654: Tấn thăng Đại Đế

Lục Trần lấy Huyền Trọng ấn và Lục Thần kiếm.
Huyền Trọng ấn là một món Thiên tôn khí, nhưng đã lâu Lục Trần không sử dụng tới vì hiện giờ Huyền Trọng ấn đã không thể giúp hắn được nhiều. Lúc trước, hắn từng dựa vào tài nguyên cuồn cuộn của Huyền Trọng ấn nên trong lòng Lục Trần có tình cảm đặc biệt với Huyền Trọng ấn.
Bây giờ không sử dụng nữa, hắn sẽ giao cho con trai.
Ngoài ra còn có Lục Thần kiếm, đây là một món Thánh Đế khí. Trong Lục Thần kiếm ẩn chứa kinh nghiệm lĩnh ngộ nguyên sơ Kiếm Đế trên đạo kiếm ý, hắn đã là cấp Tôn đại viên mãn, bởi vậy Lục Thần kiếm cũng không có tác dụng nhiều với hắn, nên giao cho con mình thôi.
Lục Trần thở dài một hơi, giao hai món pháp bảo vào tay Bạch Hạo trong ánh mắt phức tạp, rồi trịnh trọng nói: “Hai món này tương đương với bảo vật gia truyền của ta, ngươi phải giữ gìn đấy.”
“Sư phụ, ta hiểu rồi.” Bạch Hạo gật đầu.
“Ngươi tu hành cho tốt, ta đi đây.” Nói rồi, Lục Trần đột ngột biến mất, hơi thở nhanh chóng đi xa. Chẳng bao lâu sau, Bạch Hạo đã không cảm nhận được hơi thở của Lục Trần nữa.
Thấy Lục Trần biến mất, Bạch Hạo ngơ ngác đứng tại chỗ.
Trong vô thức, Lục Trần đã làm bạn với hắn mấy năm, nay hắn đột nhiên rời đi, trong phút chốc hắn không thể thích nghi được. Vả lại, trong lòng Bạch Hạo có một suy đoán, nhưng chưa kịp hỏi thì hắn đã biến mất.
“Thiếu chủ.”
Đúng lúc này, hai người Đại Kiều mới chạy tới, đánh thức Bạch Hạo đang hoang mang.
“Tiền bối đâu?” Đại Kiều không thấy Lục Trần, bèn hỏi.
Giọng điệu Bạch Hạo sa sút: “Đi rồi.”
Hai nàng liếc nhau, mím môi.
Lát sau, Đại Kiều nhỏ nhẹ hỏi: “Thiếu chủ, ngươi biết lai lịch của vị tiền bối này à.”
Cho tới bây giờ, hai người Đại Kiều chưa bao giờ gặp được một người xa lạ nào có trái tim ấm áp như vậy, và thái độ dành cho Thiếu quả thật quá tốt, gần như có thể nói là hết lòng hết dạ.
Vả lại, trong lòng các nàng có một suy đoán.
Đôi mắt Tiểu Kiều ánh lên sự thông thái, muốn nói lại thôi: “Thiếu chủ, ta, ta cảm thấy...”
Bạch Hạo nói: “Ngươi thấy ta rất giống vị tiền bối đó phải không.”
“Đúng đúng đúng.” Tiểu Kiều gật đầu như giã tỏi.
Bạch Hạo cười khổ: “Thật ra ta đã sớm nhận ra, ta nghĩ hắn chính là người cha mà ta chưa từng gặp mặt kia, nếu không tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy.”
Qua mấy năm trưởng thành, Bạch Hạo sớm đã không còn ngây thơ nữa, mà biết nhìn mặt nói chuyện rồi. Lục Trần hết lòng dạy dỗ hắn, trước khi đi còn giao cho hắn hai món pháp bảo, một món là Chân Thần khí và một món là Thần Hoàng khí, đặc biệt là thanh kiếm này, có lẽ Thần Đế trông thấy cũng sẽ đỏ mắt.
Nhưng người đó, mắt không thèm chớp đã giao cho hắn.
Bạch Hạo dám chắc người đó chính là cha ruột của mình. Trước đây mẹ nói cha chết rồi và hắn tin thật, bởi vậy từng đau lòng sa sút một khoảng thời gian. Bây giờ thấy cha còn sống xuất hiện trước mặt mình, lòng Bạch Hạo vừa kích động vừa phức tạp.
Chắc chắn người đó nhận ra hắn nên mới dốc lòng dạy dỗ.
Ngoài ra, Bạch Hạo còn hơi bất ngờ bởi cha lại là một Chân Thần cảnh, còn mẹ là Thần Đế.
Theo lẽ thường, hai người sẽ không còn gặp nhau nữa, và mẹ cũng từng nói trong cơn tức giận rằng cha đã chết rồi.
Xem ra giữa đôi bên có chuyện mà hắn không biết.
“Hầy, thế giới tình cảm của người trưởng thành loạn thật đấy.” Bạch Hạo thầm cảm thán.

Bên Lục Trần, hắn không biết Bạch Hạo đã đoán được thân phận mình, tuy vậy đoán được cũng không có gì bất ngờ vì mình đối xử tốt với hắn như vậy, vả lại khi Bạch Hạo khôn lớn thì vẻ ngoài của hai người ngày càng giống nhau, nếu thế này cũng không đoán được thì Lục Trần phải xem xét đến việc cày tài khoản phụ rồi.
Sau khi rời khỏi Bạch Hạo, tâm trạng Lục Trần cũng hơi phức tạp, mặc dù trong lòng thầm không nỡ.
Thế nhưng, hắn không thể cả đời bảo vệ hắn, vùng trời này, mới chính thức thuộc về riêng hắn.
Còn có thể đạt được thành tựu gì thì phải dựa vào phúc phần của hắn rồi.
Lục Trần chọn một vùng núi thẳm ít ai lui tới, mở động phủ rồi cắm cờ trận, bố trí trận pháp cách ly và ẩn giấu.
Lần này, ngoài việc lựa chọn để Bạch Hạo tự rèn luyện ra, Lục Trần rời đi còn có một nguyên nhân khác là hắn cảm nhận được đột phá sắp đến gần, có thể xung kích Đại Đế cảnh.
Lục Trần ngồi xếp bằng, vận chuyển công pháp, cảm nhận được sự hiện diện của quy tắc, ý niệm từng chút một dung nhập vào trong quy tắc. Trong chớp mắt, các loại quy tắc bay múa trên người Lục Trần, như Kiếm đạo, Ngũ Hành, Lôi Đình, đạo Mạn, Trọng Lực, Dung Huyết, Thời Quang...
Những quy tắc này phóng ra những vầng sáng xinh đẹp, cực kì lộng lẫy.
Lục Trần lĩnh ngộ khá nhiều quy tắc, muốn hóa đạo toàn bộ có lẽ sẽ mất kha khá thời gian.
Lục Trần chậm rãi tu luyện, vài ngày trôi qua, một cơn lốc màu vàng kim đột nhiên cuộn lên xung quanh người hắn, thần niệm tiến sâu vào gió lốc màu vàng kim và cảm nhận chút sự tồn tại của Đạo.
“Hóa ra là thế này.” Lát sau, Lục Trần cảm thán.
Loại đạo thứ nhất hắn lĩnh ngộ là quy tắc Kim trong ngũ hành, triệt để hóa thành đạo Kim, trong một ý niệm đã có thể sử dụng đạo Kim, lấy bản thân làm trung tâm, bố trí một lĩnh vực màu vàng kim.
Lục Trần xếp bằng ở giữa, xung quanh xuất hiện một hình tròn vàng kim, đây là lĩnh vực, mặt tường màu vàng kim lưu chuyển Thần Quang màu vàng kim, thoạt nhìn kiên cố vô song.
Bạn cần đăng nhập để bình luận