Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1249: Thành Nhu Đế

Bởi vì Sư tộc nộp một bài thi làm Lục Trần hài lòng nên Lục Trần cũng không làm khó Sư tộc nữa, hắn cùng hai người khác rời đi.
Sau khi ba người Lục Trần rời đi, trên dưới Sư tộc thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng ôn thần này cũng rời đi.
Mà lúc này, trạm tiếp theo của Lục Trần bọn họ là Nhu Đế cung.
Nhu Đế cung là cứ điểm Đại Mộng Thiên Nữ sáng lập trải rộng Cửu Thiên cùng với Sơn Hải giới, dùng cho thế lực tông môn, tán tu săn giết Thiên Yêu tiến hành đổi chiến công.
“Nè, cho các ngươi!” Trên chiến thuyền, Lục Trần tiện tay ném nhẫn không gian chứa đầu Thiên Yêu cho Kim Dương.
Kim Dương phản xạ có điều kiện nhận lấy, sau đó ngượng ngùng nói: “Kiếm Tam huynh, những thứ này đều là của ngươi, sao lại cho ta.”
“Chiến công vô dụng với ta.” Lục Trần nhìn về phía trước, lắc đầu nói.
“Vô dụng?”
Giọng điệu Kim Dương chậm lại, lẽ nào Kiếm Tam không biết công dụng của chiến công, nên giải thích một phen: “Kiếm Tam huynh, chiến công này có thể tiến vào tháp Đông Hoàng đổi rất nhiều thứ, chỉ cần có chiến công, đều có thể đổi công pháp của thế lực siêu cấp.”
“Không cần!”
Lục Trần lắc đầu.
Hắn lấy chiến công làm gì, dù sao hắn đều lấy đồ miễn phí ở tháp Đông Hoàng, không cần chiến công.
“Thôi được!”
Thấy Lục Trần nói như vậy, Kim Dương cũng không khuyên nữa.
Giữ những cái đầu này có lẽ có thể đổi hơn hai vạn chiến công, đến lúc đó chia đều với Hỏa Tích Quân, được hơn một vạn chiến công lại đi đổi một pháp bảo phi hành.
Nhu Đế cung nằm ở trung tâm của Ngũ Hành thiên, vốn chỉ là cứ điểm nhưng thanh danh của Đại Mộng Thiên Nữ lớn mạnh như thế nào, uy chấn Sơn Hải giới, là Nữ Đế tuyệt thế vô song, dẫn đến vô số người ngưỡng mộ thanh danh mà đến, an gia lập nghiệp xung quanh Nhu Đế cung, người tụ càng nhiều, dần dần, nơi này lập tức hình thành một thành lớn siêu cấp.
Được dân chúng thành này công nhận là thành Nhu Đế.
Nước của thành Nhu Đế rất sâu, muốn dựng cơ sở tạm thời, mở gia tộc ở nơi này, ít nhất cần thực lực cấp Thiên Tôn mới có thể làm được, nơi này cũng có Đế tộc tồn tại.
Ba người Lục Trần bước vào thành cổ phồn hoa này, đường phố vô cùng náo nhiệt, xe ngựa như nước.
Trên cơ bản mỗi ngày đều có người đến đổi chiến công, hơn nữa nơi này cũng là nơi an toàn nhất của Ngũ Hành thiên, hoàn toàn không có Thiên Yêu dám đến quấy rối.
Trong đám người, tùy ý có thể thấy được công tử anh tuấn khí chất bất phàm, cũng có nữ tử tư sắc xinh đẹp.
“Đến Nhu Đế cung đổi chiến công trước, sau đó ăn một bữa ngon trong thành.” Ánh mắt Kim Dương nhìn về phía xa xôi, nơi đó có một cung điện hoành tráng, trước mặt cung điện dựng một pho tượng cao tới ngàn trượng, chủ nhân pho tượng là một nữ tử, thân mặc khôi giáp màu vàng, ánh mắt tràn ngập thần vận, giống như tồn tại chân thật.
Đại Mộng Thiên Nữ, Thiên Đế chí cao trong truyền thuyết, là một trong những tồn tại vô thượng bảo vệ Sơn Hải giới.
Nhưng người đời lại chưa từng thấy qua dung mạo thật sự của người này, chỉ có đến trước mặt pho tượng kính ngưỡng một tràn.
Ngay cả là pho tượng, người đến xem mỗi ngày cũng nối liền không dứt.
“Người đó là Đại Mộng Thiên Nữ, Thiên Đế vô thượng, hiện giờ trấn giữ giới thành, nếu không có Nữ Đế này chấn nhiếp dị đoan, thế giới của chúng ta có thể đã sớm bị Thiên Yêu chiếm cứ.” Kim Dương nhìn theo ánh mắt Lục Trần giải thích.
Khóe miệng Lục Trần co giật.
Kim Dương giải thích lông gà gì vậy, đây là sư phụ của hắn, cần Kim Dương giải thích sao.
Nhưng đối phương cũng xuất phát từ ý tốt nên hắn không nói gì.
“Vẻ đẹp của Thiên Nữ là tuyệt sắc nhân gian thật sự, độc nhất vô nhị, lời đồn không có đạo lữ, không biết phải có thân phận tôn quý cỡ nào mới xứng với Thiên Nữ này.” Một âm thanh sảng khoái vang vọng trên không trung, chỉ thấy trên bầu trời có một thanh niên phong thái hơn người, anh tuấn xuất sắc.
Hắn nhìn pho tượng Thiên Nữ trước mặt, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ si mê.
Đại Mộng Thiên Nữ, nữ chiến thần bảo vệ Sơn Hải giới, bạch y tuyệt thế, đứng trên tường thành giới thành nguy nga, đôi mắt đẹp nhìn về phía lạch trời xa xôi, chấn nhiếp Thiên Yêu không dám vượt qua giới hạn.
Nữ Đế phong hoa tuyệt đại, siêu nhiên hậu thế, từ xưa đến nay ai dám không tôn trọng.
Hiện giờ lại có người dám mở miệng nói đùa trước mặt pho tượng, điều này đối với Đại Mộng Thiên Nữ tuyệt đối là không tôn trọng.
“Hỗn láo, ngươi to gan lắm, ngay cả Thiên Nữ cũng dám không tôn trọng.”
“Ngươi đến từ môn phái nào lại nói năng lỗ mãng như thế, muốn chết sao?”
Lục Trần vẫn chưa kịp tức giận thì người xung quanh đã tức giận trước.
Người sống ở nơi này tôn kính Nữ Đế Kha Dĩ Nhu cỡ nào, trong mắt không được phép có hạt cát.
Mà lời của thanh niên đó có thể nói là chọc nhiều người tức giận.
Ánh mắt của Lục Trần rơi vào trên người thanh niên, hai đồng tử trở nên vô cùng thâm sâu, giống như muốn nhìn thấu thanh niên, chấn động người đó truyền ra là Chuẩn Chí Tôn nhưng lại mênh mông, cho Lục Trần nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.
Theo giác quan thứ sáu, nguy cơ còn mãnh liệt hơn Sư Hoàng mang đến cho hắn.
“Yêu nghiệt siêu cấp đến từ Sơn Hải giới sao?” Lục Trần đăm chiêu, trong lòng vừa mới dâng lên ý niệm này thì lập tức phủ quyết, bởi vì danh tiếng của tam sư phụ ở Sơn Hải giới càng cao.
Nếu hậu bối nhà nào dám nói đùa như vậy, tuyệt đối sẽ bị treo cổ đánh, hỗn hợp đánh đôi, đánh ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Tất nhiên, không thể phủ nhận có mấy người đầu óc bị cửa kẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận