Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 146: Đứa trẻ chưa trải qua hiểm ác của xã hội (2)

Hơn nữa khí tức của Trấn Yêu Vương cực kỳ suy yếu.
Khụ khụ!
Trấn Yêu Vương ho khan hai tiếng, vô cùng suy yếu, còn chưa hoàn toàn chết đi, ánh mắt hắn nhìn về phía Kiếm Thu Dịch tràn ngập cảm giác thất bại.
Trong khu vực Đại Tề, tất cả mọi người tôn xưng Kiếm Thu Dịch là Vương đệ nhất, dựa vào cái gì, hắn cũng là Vương giả tuyệt đỉnh, hắn không cho rằng bản thân yếu hơn Kiếm Thu Dịch, đối với Kiếm Thu Dịch không sao phục, đã sớm muốn giao đấu.
Cho nên, lúc trước lúc nhìn thấy Kiếm Thu Dịch, dẫn đầu ra tay.
Nhưng mà ngắn ngủi trong vòng vài phút, hắn nhìn thấy chênh lệch của mình và Kiếm Thu Dịch, mặc kệ hắn thi triển võ học gì, mặc kệ lấy ra pháp bảo gì, mà Kiếm Thu Dịch chỉ có một kiếm, kiếm khí quanh thân thành trăm ngàn, giống như thiên la địa võng đan xen, vây khốn hắn.
Hắn chỉ kiên trì vài phút, đã bị phá vỡ phòng ngự, trăm ngàn luồng kiếm khí phá không làm trọng thương hắn.
Tuy rằng thân thể hắn chi chít dày đặc vết thương do kiếm.
Nhưng đả kích trên tinh thần, đau gấp trăm lần vết thương trên thân thể, kiêu ngạo trong lòng hắn bị vỡ nát, vẻ mặt suy sụp.
Lục Trần nhìn thấy biểu cảm của Trấn Yêu Vương, bĩu môi, lúc trước tên này rất kiêu ngạo, rất cuồng vọng, đối mặt với một Kiếm Vương không chỉ không sợ hãi, ngược lại dẫn đầu ra tay, vừa nhìn chính là đứa trẻ chưa trải qua hiểm ác của xã hội, tuy rằng là Vương giả tuyệt đỉnh, nhưng muốn khiêu chiến một Kiếm Vương, hoàn toàn là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Hiện tại sau khi trải qua hiểm ác, nháy mắt thành thật rất nhiều.
“Kiếm Vương, ngươi rất mạnh.” Trấn Yêu Vương nhìn về phía Kiếm Thu Dịch, mở miệng nói: “Không hổ là Vương đệ nhất của Đại Tề, ta không bằng ngươi, nhưng mà, thực lực của ngươi vẫn chưa lớn mạnh đến mức khiêu chiến Nhân Hoàng, hiện giờ Lục Chính Hằng đã chết, ta hy vọng ngươi và bọn ta quay về Tề Hoàng thành, xin Tề Hoàng xử lý khoan hồng.”
Trấn Yêu Vương nói xong, liền phát hiện một đám người Vương giả tuyệt đỉnh dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Nhìn Trấn Yêu Vương tóc tai dựng đứng.
Có cái gì không đúng sao.
Tuy rằng hắn thua trong tay Kiếm Thu Dịch, nhưng cũng kéo dài được vài phút, thời gian vài phút cũng đủ Võ Vương đánh chết cha con Lục Chính Hằng nhỉ, Trấn Yêu Vương tự cho rằng cha con Lục Chính Hằng đã chết, cho nên mới nói như thế.
Giây tiếp theo, Trấn Yêu Vương liền phát hiện không thích hợp.
Bởi vì hắn nhìn thấy Lục Chính Hằng ở trong đám người, tương tự ánh mắt cũng kỳ quái, pha lẫn một tia thương hại.
Ừm, Lục Chính Hằng còn sống.
Còn có, làm sao người bên cạnh quen thuộc như vậy, Võ Vương Kim Mông.
Kim Mông lại đứng bên cạnh Lục Chính Hằng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ai giải thích một chút cho hắn.
Trấn Yêu Vương vội vàng quát to: “Võ Vương, ngươi nghĩ cái gì, nhanh chóng giết Lục Chính Hằng.”
Trấn Yêu Vương hoàn toàn không làm rõ tình huống, cũng không biết lúc hắn đánh nhau, Kim Mông đã ‘quy thuận’ Lục Chính Hằng, hắn nhầm lẫn cho rằng Võ Vương đã khống chế Lục Chính Hằng, sống chết của Lục Chính Hằng đều trong một ý niệm của Võ Vương, cho nên mới mở miệng như thế.
Lời vừa dứt.
Nhưng mà Võ Vương vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích, vẫn cử động.
Hơn nữa, ánh mắt người Vương giả tuyệt đỉnh nhìn về phía hắn càng thêm kì lạ.
Ánh mắt Kiếm Thu Dịch bên cạnh hơi nghi hoặc, tương tự không làm rõ tình huống, không rõ vì sao Võ Vương đứng bên cạnh Lục Chính Hằng, nhưng mà hắn cũng không cảm nhận được địch ý và sát ý ở trên người Võ Vương, đây là xảy ra chuyện gì.
“Đừng kêu nữa, Võ Vương đã là người của bọn ta.” Lục Trần lười biếng nói.
“Cái gì.”
Trấn Yêu Vương hơi có chút sững sờ, cảm giác lỗ tai ra ảo giác.
“Ánh mắt Võ Vương độc đáo, biết đi theo Tề Hoàng không có tiền đồ, đi theo bọn ta làm mới có tiền đồ, cho nên hiện tại là người của bọn ta, ngươi đừng kêu nữa.” Lục Trần nhún vai, không chút để ý mở miệng, nhưng lời nói lại khiến Trấn Yêu Vương sửng sờ tại chỗ.
Kiếm Thu Dịch nhìn Lục Trần một cái, lộ ra dị sắc.
Thời gian ngắn ngủi vài phút, xúi giục Võ Vương.
“Võ Vương, ngươi....” Trấn Yêu Vương phục hồi lại tinh thần, nhìn chằm chằm Võ Vương, lộ ra ánh mắt không thể tin được.
Võ Vương đi theo Tề Hoàng thời gian đã hơn mười năm, trung thành và tận tâm, Trấn Yêu Vương hoàn toàn không tin Võ Vương sẽ phản bội Tề Hoàng, hắn cần Võ Vương mở miệng, cho hắn một lời giải thích.
“Hỗn.... á, Lục thiếu nói đúng, từ hôm nay trở đi ta sẽ không góp sức cho Tề Hoàng nữa.” Kim Mông lạnh nhạt mở miệng, giọng điệu mang theo lạnh lùng.
Hắn vốn không phải là cấp dưới của Tề Hoàng, hắn đến từ Kim gia gia tộc đứng đầu Thanh vực, là hộ vệ của Kim gia, hắn phụng mệnh đến Hoang vực tìm kiếm một đồ vật gì đó, căn cứ bên trong tình báo lấy được, Tề Hoàng là một trong những mục tiêu, cho nên đầu phục Tề Hoàng.
Đối với Tề Hoàng, Kim Mông căn bản không có cái gọi là tận tâm, chẳng qua mọi thứ là vì hư tình giả ý mà thôi.
Một khi xác nhận tin tức là thật, hắn sẽ lập tức trở về Thanh vực, triệu tập hai hoàng giả đến diệt Tề Hoàng, lấy đồ vật đến tay.
Nghe được chính miệng Võ Vương thừa nhận, Trấn Yêu Vương hóa đá, khó có thể tin nói: “Võ Vương ngay cả ngươi cũng phản bội Tề Hoàng, đây là vì sao.”
Trấn Yêu Vương không nghĩ ra, làm sao cha con Lục Thị làm được, thời gian ngắn ngủi vài phút, đã xúi giục được Võ Vương.
Đúng lúc này, linh hồn vô hình dao động lan tràn, giống như linh hồn hóa kiếm, uy lực tuyệt luân.
Đột nhiên, Trấn Yêu Vương kêu lên một tiếng đau đớn, ngã thẳng xuống trên mặt đất.
Lâm Thành trong tối, trực tiếp vận dụng công kích linh hồn, giết chết Trấn Yêu Vương.
Trấn Yêu Vương mang theo nghi hoặc xuống địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận