Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 685: Cái Lăng Tử tức muốn thổ huyết (2)

Câu nói của Lục Trần đã đánh nát tam quan của họ.
“Haha, Lục huynh, cách ngươi theo đuổi nữ nhân thật khác biệt.” Sau một khoảng thời gian tĩnh lặng, u Dương Cuồng đi tới, vỗ vào bả vai Lục Trần, sau đó dựng thẳng ngón cái.
“Cũng bình thường thôi.” Lục Trần rất kiêm tốn đáp lại, sau đó nhìn Cái Lăng Tử, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc, hỏi: “Không biết người xinh đẹp như nữ tử đây, là ị đứng, ị ngồi hay là trồng cây chuối…”
Phụt!
Những người xung quanh không nhịn được nữa, trực tiếp cười ra tiếng.
Còn trồng cây chuối… thật là.
Vị lão đại Huyền vực này thật là… không biết phải dùng từ gì để hình dung hắn.
Vậy mà lại có thể hỏi cái vấn đề kỳ lạ cổ quái này.
Ánh mắt đám người Quý Nhiên quái dị, dường như đã hiểu ra vấn đề, Lục Trần là cố ý muốn khiến cho đối phương khó chịu, hoặc cũng có thể biệt danh của Lục Trần là do Cái Lăng Tử lan truyền ra ngoài.
Lục Trần… thế này là muốn trả thù Cái Lăng Tử đây mà.
Trên mặt của Cái Lăng Tử đã không còn mang nét cười như trước, một màu đỏ ửng hiện lên hai bên má, trông như những áng mây hồng, trong đôi mắt xinh đẹp tỏa ra lửa giận hừng hực, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Trần, tên khốn kiếp này, ngươi xứng đáng cô độc tới già.”
Cái Lăng Tử đột nhiên cảm thấy hối hận, sao nàng lại muốn gây với tên khốn kiếp này.
Rõ ràng đã nghe qua sự tích của tên hỗn đản này rồi, da mặt dày thứ hai thì không ai đứng nhất.
Nhưng sao nàng vẫn muốn đối nghịch với hắn, đây không phải là tự đào hố chôn mình sao.
u Dương Ngọc Thường đứng bên cạnh Cái Lăng Tử, nàng có thể cảm nhận được cơ thể Cái Lăng Tử đang phát ra lửa giận, trong lòng cũng cạn lời.
Có thiên phú làm được tới mức này, da mặt cũng cực kỳ dày, e rằng chỉ có người này.
Thân thể Cái Lăng Tử lóe lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này, nàng sợ nếu còn ở đây, tên khốn Lục Trần này sẽ nói những lời kinh thiên động địa hơn nữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Thấy Cái Lăng Tử rời đi như chạy trốn khiến Lục Trần thầm đắc ý, hừ nhẹ.
Hắn nhớ tới chăm ngôn của bản thân: chỉ cần bản thân không ngại thì người ngại sẽ là người khác.
“Giải tán đi, có gì hay mà xem.” Thấy mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, Lục Trần giận tái mặt nói.
Ầm!
Mọi người xung quanh giải tán ngay lập tức.
Sau khi Cái Lăng Tử rời đi, cuộc náo loạn này cuối cũng kết thúc, không còn nghi ngờ gì nữa, Lục Trần lại lần nữa nổi tiếng, trong suy nghĩ của những người ở Huyền vực, Lục Trần chính là một khúc gỗ mục không hiểu phong tình. Vậy mà lại có thể nói những lời thô tục như vậy với một đại mỹ nữ.
Như vậy xem ra, dù đối phương có là một yêu nghiệt kỳ tài, cũng khó có thể lấy được lòng của mỹ nữ.
Nghĩ như vậy, bọn họ thở phào một hơi
Về phần vì sao lại như thế, lý do rất đơn giản.
Bọn họ tự biết thân phận, với thiên phú của họ, làm sao có thể chiếm được sự chú ý của mỹ nữ Thánh thể.
Nếu bọn họ đã không chiếm được thì đương nhiên cũng sẽ hy vọng người khác không chiếm được.
Thế nên khi thấy Lục Trần chọc giận Cái Lăng Tử, bọn họ cảm thấy rất vui với kết quả này.
Ngoài chuyện này ra, năm mươi tư người bị Lục Trần ném vào nhà xí cũng nghĩ là do Lục Trần làm. Dù đối phương là người hiềm nghi lớn nhất nhưng bọn họ không thể trả thù được.
Đùa thôi, trả thù loại yêu nghiệt này kết cục đơn giản chỉ có một, đó chính là “Quay lại chốn cũ”.
Lục Trần đã biết ai là “thủ phạm” hãm hại mình cũng đã trả thù rồi, liền quên chuyện này đi, tiếp tục lĩnh ngộ Thánh thể.
Lúc này, Lục Trần đứng ở chân núi bảy mươi, đứng một lúc, vươn người nhảy lên, giống như pháo cao xạ phóng lên không trung, lúc phóng lên gặp trở lực rất lớn, sơn thế ngưng tụ tạo ra uy áp vô cùng lớn giáng xuống.
Thế nhưng, cả người Lục Trần tỏa ra khí tức sắc bén, kiếm thế hồn nhiên thiên thành hóa thành thần kiếm xông thẳng lên trời, phá tan sơn thế, lên thẳng đỉnh núi.
Lục Trần dùng tốc độ cực nhanh phát động trùng phùng, liên tiếp phá được chín ngọn núi, khiến gia tộc u Dương và các thiên tài của đại hoàng triều phải đến xem, cách chân núi thứ bảy mươi chín hai ngàn thước, có ít mấy ngàn người tụ lại, đây cũng là điểm gần nhất mà họ có thể đến gần.
Bởi vì, một khi có người bước lên ngọn nút thứ bảy mươi chín, sơn thế sẽ được kích hoạt.
Nếu ở trong phạm vi hai nghìn thước, bọn họ chắc chắn không thể chống chọi được với sơn thế vô cùng đáng sợ đó.
Quý Nhiên, Tử Hằng, Khương Thải Nhiên, Cái Lăng Tử…, thiên kêu tất cả đều đi ra, bọn họ nhìn chằm chằm vào đỉnh núi phía xa, cảm nhận được một luồng áp lực như đại dương, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
Tuy Lục Trần vừa mặt dày lại vô liêm sĩ, nhưng không thể phủ nhận tài năng của hắn thuộc hàng đỉnh cấp, vượt xa những người cùng thế hệ, chưa ai có thể so sánh được.
Thậm chí có thể nói, số người ở mười vực có thể tranh phong với Lục Trần chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ, chỉ có truyền nhân tuyệt đại do các đại tộc khủng bố bồi dưỡng như công chúa Cổ quốc, Đế tử Đế tộc,… trên Cửu Thiên, tuyệt đại kỳ tài siêu việt thiếu nhiên Chí Tôn mới có thể trấn áp được hào quang của Lục Trần.
Không chỉ có thế hệ trẻ đến, mà ngay cả thế hệ trước cũng đến xem, đôi mắt thâm sâu của họ nhìn chằm chằm bóng dáng của Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận