Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1718: Phụ xướng phu tùy

Nếu không phải trời cao hơi chiếu cố hắn, rằng tới Thần giới sẽ gặp được con thì Lục Trần cũng nghĩ mình sẽ đánh con với thái độ ngang tàng như thiếu nữ Hi.
Bạch Hi thoáng nhìn vẻ mặt hờ hững, hai mắt dường như mang theo vẻ mỉa mai của Lục Trần, trong lòng giật mình, chẳng lẽ người nọ biết chuyện gì sao.
Chuyện này sao có thể chứ, nàng giấu bí mật về Bạch Hạo rất tốt, cho dù là ở Thần quốc, cũng chỉ có một ít thân tín biết được chuyện này.
Sao Lục Trần lại biết được sự tồn tại của Bạch Hạo chứ.
Mặc dù trong lòng có hơi bối rối, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn bình tĩnh tỉnh táo, mặt không thay đổi nhìn người nào đó.
Ánh mắt đám quần chúng ăn dưa đứng bên cạnh quét tới quét lui trên người cả hai, hy vọng sẽ có được nhiều dưa hơn..
“Vậy sao.”
Trên mặt Lục Trần lộ ra một tia nghiền ngẫm, trêu tức nói: “Lại nói dáng vẻ con của chúng ta cực kỳ giống ta, Tiểu Hi, cảm ơn ngươi đã vì ta…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Bạch Hi nghiến chặt răng, trái tim không ổn định nhảy loạn xạ, nhìn tình huống này có vẻ như người nào đó thật sự biết về sự tồn tại của Bạch Hạo.
Thật ra đối với việc đột nhiên mang thai, ý nghĩ đầu tiên của Bạch Hi chính là không muốn có nó, nhưng là một người mẹ, nếu ngay cả đứa con của mình cũng không muốn, có lẽ cả đời này nàng sẽ sống trong hối hận, không thể trực tiếp đối diện với lòng mình.
Nàng không biết nên xử lý như thế nào nên đã dùng bí pháp để trấn áp, vì vậy kéo dài rất lâu đứa trẻ mới được sinh ra.
Kể từ khi sinh Bạch Hạo ra, lòng nàng có chút thay đổi, trở nên yếu ớt hơn, cho nên hận một người cũng không sâu như vậy.
Nếu như không có đứa trẻ Bạch Hạo này ràng buộc, khi biết được người nào đó đến Thần giới, ý nghĩ đầu tiên chỉ sợ sẽ là ra tay.
“Bạch Hạo là con trai của ta, không liên quan gì đến ngươi.” Khuôn mặt Bạch Hi lạnh lùng nói.
Nếu như người nọ đã biết, vậy thì không cần phải che giấu nữa, cứ gọn gàng linh hoạt thừa nhận, nhưng nếu người nào đó muốn cướp Bạch Hạo khỏi tay nàng, nàng có thể sẽ liều mạng.
Lục Trần nghe vậy, lúc này cười lạnh một câu: “Vậy ngươi một mình sinh thêm một đứa nữa cho ta xem xem, ta cũng không tin dựa vào ngươi một thân một mình vẫn có thể mang thai.”
Những người xung quanh: “...”
Bạch Hi cũng bị lời nói của Lục Trần chọc cho phát điên, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc tràn đầy tức giận, sau lưng là một bầu không khí chết chóc đầy u ám, như vực thẳm đang muốn nuốt chửng lấy Lục Trần.
Giờ khắc này, Bạch Hi thật sự có ý động thủ.
Cảm nhận được tâm tình chập chờn của Bạch Hi, trong lòng Lục Trần có hơi ớn lạnh, kiên trì nói một câu: “Nếu như ngươi không sợ bị con trai ghi hận cả một đời…”
Người xung quanh nghe Lục Trần nói xong lập tức im lặng, cảm giác Lục Trần có chút vô sỉ, lấy con trai để uy hiếp Bạch Hi, có điều nói đi cũng phải nói lại, trên đời hiện nay đều là nam mạnh nữ yếu, nữ tử phụ thuộc vào nam nhân cường đại.
Nhưng hai người trước mặt là thuộc về phạm trù nữ cường nam yếu, Tử Vong Nữ Thần có thể giết người nọ chỉ bằng một ngón tay.
Lục Trần ngoại trừ dùng con trai để uy hiếp Tử Vong Nữ Thần, không còn cách nào khác.
Bạch Hi cũng có hơi im lặng, hít một hơi thật sâu, giọng điệu cứng rắn đáp: “Một mình ta cũng có thể nuôi lớn Bạch Hạo, không cần đến ngươi, mà nói đi cũng phải nói lại, ngươi còn chưa làm tròn bổn phận một người cha.”
Lục Trần thấy Bạch Hi kìm nén lửa giận, trong lòng thở dài một hơi, xem ra Bạch Hạo là nỗi uy hiếp của thiếu nữ Hi.
Giá mà thằng nhóc thúi đó ở đây thổi gió bên gối cho mình thì tốt biết mấy, vậy là có thể hóa giải ân oán trước đây giữa hai người rồi.
Nghe được lời nói của Bạch Hi, trong lòng Lục Trần cũng có hơi phiền muộn, cái gì gọi là hắn không làm tròn trách nhiệm của phụ thân chứ, khoảng cách tới Sơn Hải giới vô cùng xa xôi, bên trong khu vực vô cương vô cùng nguy hiểm, hắn ngay cả tu vi Đại Đế còn chưa có đã ngựa không dừng vó đi tới Thần giới cũng đã dữ lắm rồi mà.
Thế là, Lục Trần nói: “Cái gì gọi là ta không làm tròn trách nhiệm của phụ thân chứ, ta cảm thấy ta đã rất tận tụy rồi mà, ngay cả bảo vật gia truyền cũng đưa cho nó.”
Lời này của Lục Trần cũng không nói sai, dù gì hắn đã đưa Lục Thần kiếm và Huyền Trọng ấn cho Bạch Hạo.
Dừng một chút, Lục Trần lại bổ sung một câu: “Cái gì gọi là một mình ngươi cũng có thể nuôi lớn hả, chẳng lẽ ngươi không biết trên thế giới này ngoại trừ tình thương của mẹ còn có tình thương của cha sao? Nếu trong hai loại tình yêu mà thiếu mất một, coi như về sau Bạch Hạo khỏe mạnh lớn lên, nhưng nội tâm sẽ vĩnh viễn thiếu một góc.”
“Ngươi thật sự từng gặp Bạch Hạo?” Bạch Hi vô cùng giật mình, nàng còn tưởng rằng người nào đó nghe được tin đồn, không ngờ tới còn gặp qua.
Bạch Hi cũng nhớ tới, mấy năm trước Bạch Hạo đã bí mật bỏ nhà đi, cho đến bây giờ vẫn chưa quay lại, đoán chừng người nào đó đã đụng phải Bạch Hạo trong thời gian đó.
Gương mặt trắng nõn xinh đẹp căng thẳng, hỏi: “Ngươi nói cho hắn biết thân phận của ngươi?”
“Chuyện này thì không có.” Lục Trần trả lời một câu, nhưng sau đó lập tức bổ sung: “Nhưng mà thằng nhóc đó cũng không quá đần độn, chắc là cũng đoán được thân phận của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận