Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 651: Dám hỏi các hạ là Lục thiếu?

Nhưng nếu đã lựa chọn đắc tội với Hoàng triều Huyết Viêm thì chỉ có con đường chết.
Phái người vẽ chân dung, phân phát khắp nơi, truy nã Bạch Linh Lung cùng với thanh niên bên cạnh.
Cho nên Bạch Linh Lung và Lục Trần đến tòa thành trì mới thì lập tức nhìn thấy trên bảng cáo thị có chân dung của hắn.
Bạch Linh Lung nhìn thấy bảng cáo thị, trong mắt hiện lên tia dị sắc, động tác của Hoàng triều Huyết Viêm nhanh thật.
Bạch Linh Lung quay đầu nhìn Lục Trần, thấy sắc mặt đối phương âm trầm, nghĩ đến có lẽ trong lòng hắn rất khó chịu khi bị Hoàng triều Huyết Viêm truy nã.
Lúc này, mặt Lục Trần không vui nói: “Dựa vào cái gì mà tiền thưởng của ngươi là một món pháp bảo Thánh khí, còn tiền thưởng của ta chỉ là một món Hoàng khí, ám chỉ ta không bằng ngươi sao.”
Lục Trần rất bất mãn, tiền thưởng của mình chỉ là một món pháp bảo Hoàng khí, bản thân chưa từng bị rớt giá như vậy.
Phải biết rằng lúc ở Thanh vực, tiền thưởng của hắn ít nhất là hai món Thánh khí đó.
Bạch Linh Lung nghe Lục Trần nói vậy, muốn hộc máu, vốn tưởng vì bị truy nã nên Lục Trần buồn bực, mất nửa ngày hóa ra là cảm thấy tiền thưởng của mình thấp quá, bởi vậy nên bất mãn.
Bạch Linh Lung mở miệng nói: “Ta đã giết hai Hoàng tử, mặc dù hai Hoàng tử này không được Hoàng chủ coi trọng, không có thánh niệm hộ thân, nhưng lại là huyết mạch trực hệ của Hoàng chủ Huyết Viêm, cho nên tiền thưởng của ta đã tăng lên thành một món Thánh khí.”
Lục Trần sờ cằm, nói: “Nói như vậy, ta cũng phải giết hai Hoàng tử mới có thể nâng tiền thưởng lên.”
Bạch Linh Lung: “...”
Nói xong, Lục Trần cảm thấy lời này không ổn, nên lắc đầu nói: “Bỏ đi, ta sẽ không giết người vô tội, không thể quá ham giết người.”
Nói như thế nào cũng sẽ có tiểu tử không mở mắt chọc đến mình, lúc đó mới quyết định giết hay không.
Nếu như lạm sát vô tội thì có khác gì ma đầu hành sự.
Mặc dù Lục Trần không phải là thiện nam tín nữ nhưng trong lòng vẫn có giới hạn.
Bạch Linh Lung nói: “Thành này có Truyền tống trận xuyên Hoàng triều, được một gia tộc Hoàng giả nắm giữ, nếu như ngồi Truyền tống trận ở đây thì sẽ trực tiếp truyền tống đến vùng ven phụ thuộc Hoàng triều của Hoàng triều Huyết Viêm, như vậy, chỉ cần ra khỏi vùng ven thì sẽ tiến vào lãnh địa của các Hoàng triều khác, tay của Hoàng triều Huyết Viêm cũng không duỗi được dài như vậy đâu.”
Nếu Hoàng triều Huyết Viêm không kiêng nể gì ở các Hoàng triều khác, vậy thì tương đương với việc xâm lược các Hoàng triều khác, điều này sẽ dẫn đến tranh chấp rất lớn, nghiêm trọng thậm chí bộc phát chiến Hoàng triều.
“Ha ha, hai vị muốn đến nơi nào vậy?” Đột nhiên có một tiếng cười sảng khoái vang lên.
Một bóng dáng màu xanh hơi nhoáng lên, đứng ở trước mặt hai người họ, đây là một trung niên nho nhã mặc trường bào màu xanh.
Bạch Linh Lung không khỏi thay đổi sắc mặt, bởi vì khí tức của trung niên áo xanh trước mặt sâu không lường được, ít nhất cũng là cấp bậc Hoàng giả, cho người ta khí tức áp lực quá mãnh liệt.
“Yên tâm, ta không có ác ý.” Trung niên áo xanh cảm nhận được Bạch Linh Lung khẩn trương, lại cười ha ha nói một câu, sau đó ánh mắt chuyển dời đến trên người Lục Trần, mang theo giọng điệu cung kính hỏi: “Dám hỏi các hạ chính là Lục thiếu.”
Trung niên áo xanh đặt tư thái rất thấp, hoàn toàn không có uy nghiêm với khí chất mà Hoàng giả nên có.
Lục Trần nhíu mày, hơi bất ngờ, không ngờ lại có người biết mình ở Huyền vực xa lạ này.
“Có lẽ Lục thiếu không biết ta nhưng ta lại hiểu rõ Lục thiếu, uy danh của ngươi như sấm rền bên tai ta, nghe nói Lục thiếu bị Hoàng triều Huyết Viêm truy nã, nên cố ý chạy tới giúp ngươi một tay.” Thấy Lục Trần im lặng, trung niên áo xanh tiếp tục mở miệng nói.
Lục Trần không biết việc mình làm ở Thanh vực cũng có người truyền bá ở Huyền vực, chỉ là một bộ phận rất ít người biết mà thôi.
Hơn nữa Huyền vực cũng có người đi tới các vực khác, sau khi hắn đánh chết Hoàng giả thì đã tự báo danh.
Nên có người biết hắn cũng rất bình thường.
Ánh mắt Bạch Linh Lung quái dị nhìn thoáng qua Lục Trần, lại có Hoàng giả biết hắn, hơn nữa còn thấp giọng giống như một nhân vật cấp dưới vậy.
Mặc dù thân phận của nàng cũng rất cao, nhưng bởi vì Đan Tâm tông với Hoàng triều Huyết Viêm có quan hệ đối địch nên người của Hoàng triều này sẽ không cung kính với nàng.
Cùng là tội phạm bị truy nã nhưng nàng không được hưởng đãi ngộ như của Lục Trần.
“Ta muốn đến gia tộc u Dương!” Lục Trần thuận miệng nói một câu.
“Không thành vấn đề!”
Trung niên áo xanh sảng khoái nói: “Hai vị đi theo ta.”
“Dẫn đường đi!” Lục Trần thản nhiên nói.
Hai người họ đi theo phía sau Hoàng giả đó tới một phủ đệ rất khí phái ở gia tộc Hoàng giả ở thành trì.
Bạch Linh Lung đi vào bên trong, thoáng có chút khẩn trương, truyền âm hỏi: “Ngươi không tự chui vào lưới đó chứ.”
Hoàng chủ Huyết Viêm hung danh hiển hách, người dám phản bội hắn rất ít, hiện tại người này dẫn bọn họ rời đi, rõ ràng chính là đang phản bội Hoàng chủ Huyết Viêm.
Bạch Linh Lung sợ bên trong có lừa gạt.
Nhưng lại cảm thấy không có khả năng.
Bởi vì với cảnh giới của trung niên áo xanh, dưới tình huống đánh lén, có thể đánh ngất bọn họ dưới tình hình không kích hoạt thánh niệm.
Hoàn toàn không cần phải tốn nhiều công như vậy.
Lục Trần cũng trực tiếp mở miệng nói: “Tuy ta vừa mới tới Huyền vực, nhưng Huyền vực vẫn chưa sinh ra người dám động đến ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận