Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1353: Đến Hỗn Nguyên thiên (2)

Vì vậy Lục Trần lấy thuỷ tinh truyền tin ra liên hệ với hắn.
“Lão đại, tôi đang theo thiếu chủ Trương Văn Phong đến Hỗn Nguyên thiên.” Giọng nói của Liễu Vô Song truyền đến.
“Trương Văn Phong cũng đi à.” Lục Trần có vẻ ngạc nhiên, nói: “Như vậy đi, đến Hỗn Nguyên thiên thì chúng ta tập hợp.”
Lục Trần nói xong thì cắt đứt thuỷ tinh truyền tin.
Trương gia cũng sẽ đi, cũng có nghĩa là Ngũ Hành Thiên còn có những thế lực khác sẽ đến Hỗn Nguyên thiên, ngoại trừ Ngũ Hành Thiên, những nơi khác cũng như Hải Sơn giới đều sẽ có người đi.
Dù sao bản thân ngọc phù bí cảnh là một bảo vật đáng để tranh giành, rất nhiều thế lực quan trọng đều không có được.
Lục Trần dùng thần niệm quét qua Mai Tiêu và Mộ Dung Thu, phát hiện họ đang tu luyện, Mai Tiêu cảm nhận được thần niệm của Lục Trần, mở mắt ra, một lúc sau đi về phía Lục Trần.
“Chuẩn bị đi đến Hỗn Nguyên thiên!” Lục Trần nhìn Mai Tiêu nói.
“Được.” Mai Tiêu gật đầu, sau đó ánh mắt mang theo sự hỏi thăm nhìn Liễu Khuynh Thành.
Lục Trần nói: “Liễu Khuynh Thành, đại tẩu của ngươi.”
“Chào đại tẩu.” Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, Mộ Dung Thu cũng đã đến.
Liễu Khuynh Thành nghe hắn gọi tẩu tử, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, xinh tươi quyến rũ.
“Kiếm Tam công tử, gia chủ Trần gia nhờ ngươi luyện chế một trăm viên đan dược thập phẩm.” Một âm thanh từ ngoài cửa truyền đến, Hà Cô đang đứng ở nơi đó.
Lục Trần nhớ đến lúc trước Trần gia đã cho hắn một viên Huyền Hoàng Đăng, đứng dậy nói: “Ta đi luyện dược trước, luyện xong đan dược thì lập tức lên đường đi Hỗn Nguyên thiên.”
Lục Trần nói xong thì rời đi cùng Hà Cô.

Hỗn Nguyên thiên là một phần chịu sự quản lý của Cửu Thiên, nằm cạnh Ngũ Hành Thiên.
Gần đây, Hỗn Nguyên thiên ồn ào huyên não vì việc gia tộc Nông thị lấy được ngọc phù bí cảnh, những thế lực ở Hỗn Nguyên thiên đều biết, gia tộc Nông thị năm đó ở Sơn Hải giới cũng là một gia tộc quan trọng, đáng tiếc cùng với việc Nông Hàn thánh đế qua đời thì cho dù gia tộc Nông thị tìm lại được ngọc phù cũng không có năng lực bảo vệ nó.
Vốn dĩ mấy thế lực ở Hỗn Nguyên thiên muốn phân chia toàn bộ bên trong ngọc phù, nhưng bọn họ không ngờ rằng tin tức về ngọc phù lại truyền ra ngoài, truyền đến những thiên khác.
Trong lúc nhất thời, các thế lực của tám thiên còn lại lần lượt đến Hỗn Nguyên thiên, Hỗn Nguyên thiên bởi vậy cũng trở nên náo nhiệt.
Lúc này, một chỗ bên trên Hỗn Nguyên thiên, trên một pháp bảo có năm người đang đứng, ba nam hai nữ.
Năm người này hiển nhiên là đám người Lục Trần.
Sau khi Lục Trần giúp Trần gia luyện dược xong thì đã ngựa không ngừng vó đến Hỗn Nguyên thiên.
Trên thuyền không có ai nói chuyện, bầu không khí có chút khó xử, vì đứng bên trái và phải Lục Trần là thiếu nữ Hi và Liễu Khuynh Thành, hai thiếu nữ thanh tú dựa vào bên trái và phải, theo lý mà nói thì hắn nên vui sướng hưởng phúc.
Nhưng đối với Lục Trần mà nói cuộc sống hiện tại như đang ở trong nước sôi lửa bỏng vậy.
Mà hắn bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi vào vực thẳm vạn kiếp bất phục.
Cũng may điều khiến Lục Trần có thể thở dài nhẹ nhõm là hai người bọn họ không có đánh nhau.
Đột nhiên, phía trước truyền đến âm thanh đánh nhau.
Lục Trần lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt: “Qua đó hỏi thăm vị trí của gia tộc Nông thị.”
Khi Lục Trần đi đến nơi chiến đấu, trong tầm mắt đã xuất hiện một con Thanh Bằng to lớn, Thanh Bằng đang tấn công một đôi nam nữ.
Những chiếc lông vũ bao quanh người Thanh Bằng được phủ bởi một tầng ánh sáng thần huy màu lục lam, toàn thân tỏa sáng rực rỡ, một đôi cánh màu lục lam khổng lồ rung lên, vung ra lưỡi lục lam sắc bén dày đặc, ùn ùn kéo đến bao phủ một nam một nữ kia, vị nam tử kia bóp nát một khối phù chú, xuất hiện một vòng bảo hộ màu vàng ngăn cách thấu trời với lưỡi dao màu xanh.
Keng keng keng!
Lưỡi dao màu xanh giống như những hạt mưa không ngừng va chạm phía trên vòng bảo hộ, tạo ra âm thanh leng keng lanh lảnh.
“Cút ra đây!”
Thanh Bằng thần uy lẫm liệt, khi vỗ đôi cánh làm nổi lên phong bạo xé rách không gian xung quanh, đôi mắt ương ngạnh nhìn chằm chằm vào hai người bên trong vòng bảo hộ, cái mỏ nói ra một câu cực kỳ bá đạo.
Đôi nam nữ trốn bên trong vòng bảo hộ sắc mặt khó coi, lên tiếng: “Thanh Ổ, ngươi đừng có quá đáng!”
“Còn không cút ra đây ta sẽ đánh cho các ngươi phải ra.” Đôi mắt sắc bén của Thanh Ổ lộ ra ý miệt thị, theo lời của hắn, một vệt thanh quang hướng lên không trung, sau đó nhanh chóng điều khiển phương hướng, chém xuống thẳng tắp, vòng bảo hộ màu vàng kia khó ngăn được thanh quang sắc bén, lập tức bị cắt chém thành hai mảnh.
Thanh Ổ giơ móng vuốt sắc nhọn như móc câu của mình, lần lượt móc hai người, thế nhưng đúng lúc này, trong lòng Thanh Ổ kịch liệt dâng lên một cỗ nguy cơ.
Xa xa, một vệt kiếm quang bay tới đụng vào móng vuốt sắc bén của hắn, bắn ra một tràng tia lửa.
Thanh Ổ giương cánh lùi lại mấy chục trượng, cảm giác đau đớn truyền đến từ móng vuốt của mình, sau đó đưa mắt nhìn về nơi phát ra kiếm quang, lập tức nhìn thấy mấy người Lục Trần.
“Ai đánh lén ta?”
Trong lòng Thanh Ổ nổi giận, ánh mắt lộ ra sát ý.
Trong lúc hắn tấn công hai người đã cảm nhận được có người khác đến gần nhưng mà lại không để ý, thân là người Hỗn Nguyên thiên, ai mà không biết hung danh Thanh Ổ hắn chứ, bây giờ lại có người muốn xen vào chuyện bao đồng, đúng là tự tìm cái chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận