Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1565: Khí Linh kiêu ngạo

Bên cạnh, hai tay Tuệ Minh nắm chặt, trong mắt sáng ngời tràn đầy hưng phấn: “n nhân, trận chiến lần này ta nhất định sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.”
Lục Trần lập tức trợn trắng mắt, mặc kệ lời nói của tên hòa thượng ngớ ngẩn này, trực tiếp phớt lờ đi là được rồi.
Nửa giờ sau, trên quảng trường của phủ Thành chủ, có một đám người đông nghịt, ánh mắt của nhóm người này vừa khẩn trường, vừa kích động, cũng có cả một chút không nỡ.
Lục Trần giơ tay lên, một thành trì xuất hiện trên bầu trời.
Ầm ầm!
Một khí tức cực kỳ nặng nề phát ra từ thành trì, khiến những làn sóng không gian khổng lồ va chạm vào nhau, như muốn nghiền nát khoảng không gian này vậy.
Hư Không Thành Bảo treo lơ lửng trên đầu mọi người, không ngừng lớn lên, cuối cùng nó biến lớn hơn gấp mấy lần thành trì dưới chân, phía trên thân thành phát ra hơi thở áp bức cuồn cuộn ngút trời.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi, nhìn bóng đen khổng lồ trên đầu, trái tim chấn động đập kịch liệt, cả người như sắp nghẹt thở.
Dương Văn Tinh cảm nhận được Hư Không Thành Bảo dao động, ánh mắt nghiêm túc, cái này là một loại pháp khí giống như Thiên Đế khí, khoé miệng giật giật, trong lòng vô cùng hâm mộ, tiểu tử này rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật vậy.
Lục Trần nhìn xung quanh, lớn tiếng nói: “Các vị, mời lên Thành Bảo, ngay lập tức đi đến tộc Minh Huyết Mãn, chỉ có những người còn sống sót mới có tư cách đi đến Sơn Hải giới.”
Mọi người nghe thấy lời nói của Lục Trần, trong lòng run lên, tựa hồ muốn đi đến quê hương mới, còn một lần thử thách cuối cùng, bọn họ nắm chặt tay, thầm cảnh báo bản thân nhất định phải biểu hiện thật tốt, không thể rơi xuống tộc Minh Huyết Mãn.
Lục Trần vừa nói xong, từng bóng người bay lên không, thuận lợi tiến vào Hư Không Thành Bảo.
Rất nhanh, hơn hai mươi vạn người đều đã đi vào Hư Không Thành Bảo.
Tuy là nhân số có vài chục ngàn người nhưng so với Hư Không Thành Bảo khổng lồ thì xem ra vẫn còn rất thưa thớt.
“Tiểu tử, hơi thở ở đây làm ta cảm thấy ghê tởm, đang ở đâu vậy?” Vào lúc này, lão giả cả người phát sáng lớn như một đứa trẻ xuất hiện bên cạnh Lục Trần, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc hỏi.
Khí Linh của Hư Không Thành Bảo giật mình, cảm nhận được hơi thở kỳ lạ ở xung quanh, không biết vì sao, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, từ trong lòng dâng lên lửa giận không rõ lý do, rất muốn chém giết tứ phương, phát tiết khoái cảm trong lòng.
“Thiên Yêu giới!” Lục Trần nhàn nhạt nói.
“Cái gì, Thiên Yêu giới?” Trong lòng Khí Linh ngạc nhiên, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, mảnh đất dưới chân hắn là Thiên Yêu giới? Tên tiểu tử này không phải đang nói đùa chứ, hắn ngủ say một thời gian mà hắn đã đến Thiên Yêu giới sao?
Tiểu tử này sao lại đưa nó đến Thiên Yêu giới, chẳng phải là rơi vào động yêu sao.
“Tiểu tử, sao ngươi không cẩn thận như vậy, bị người bắt vào Thiên Yêu giới.” Trong lúc nhất thời, Khí Linh còn chưa lấy lại tinh thần, bắt đầu nói loạn, cho rằng Lục Trần bị bắt đến.
Lục Trần rất cạn lời, nói: “Thiên Yêu giới có người có thể bắt ta đi sao.”
“Vậy ngươi…” Khí Linh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, phát hiện Lục Trần vẫn đang tự do, không có dấu hiệu bị giam giữ nào cả, Khí Linh rất khó hiểu, không hiểu vì sao Lục Trần lại đến Thiên Yêu giới.
Lục Trần nhún vai, lười biếng nói: “Ở Sơn Hải giới đủ rồi, đến Thiên Yêu giới đi dạo.”
“Khụ khụ…”
Về lý do miễn cưỡng của Lục Trần, Khí Linh trực tiếp bị sặc ho khan.
“Nhát gan.” Đúng lúc này, một âm thanh mang theo sự khinh miệt ở bên cạnh vang lên.
“Tiểu tử, ngươi…”
Hư Không Thành Bảo vốn tưởng rằng Lục Trần mắng hắn, nhưng lại đột nhiên phát hiện bên cạnh mình đang trôi nổi một cây cung dài màu đen, toàn thân toả ra ánh sáng màu đen, hơn nữa phát ra hơi thở dao động dày đặc, hơi thở này so với hắn còn mạnh hơn.
Khí Linh ngay lập tức nghĩ đến Thiên Đế khí cao hơn nó một cấp bậc.
“Ngươi là…”
Khí Linh Hư Không Thành Bảo nhìn cây cung lớn bên cạnh, trong lòng có chút khó hiểu, hình như Sơn Hải giới không có Thiên Đế khí loại cung.
Ngay cả Lục Trần cũng kinh ngạc nhìn cây cung lớn, Tuế Nguyệt Cung rõ ràng từ trong nhẫn không gian chạy ra ngoài.
Đột nhiên, Lục Trần nhớ đến một chuyện mà nghĩ kỹ vô cùng đáng sợ.
Đế Khí có linh hồn, sinh ra Khí Linh, có thể tự mình điều khiển vũ khí để tấn công kẻ thù, năm đó Hư Không Thành Bảo không cần Hư Không thành chủ điều khiển vẫn có thể chiến đấu với cường giả Thánh Đế.
Mà khi lần đầu tiên hắn sử dụng Tuế Nguyệt Cung, lúc đó chỉ tận hưởng uy lực mạnh mẽ mà Tuế Nguyệt Cung mang lại mà không để ý đến sự tồn tại của Khí Linh.
Nói đùa, Đế Khí đều có thể sinh ra Khí Linh, Thiên Đế khí sao có thể không có Khí Linh.
Nhưng… vì sao, Khí Linh của Tuế Nguyệt cung chưa bao giờ xuất hiện, còn có Khí Linh của Linh Ấn Bào, Khí Linh của tháp Tuế Nguyệt, và Khí Linh của Lục Giới châu.
“Sao ngươi lại xuất hiện?” Lục Trần nhìn Tuế Nguyệt Cung, ngạc nhiên nói.
“Vì sao ta không được xuất hiện?” Giọng nói hỏi vặn lại vang lên.
Lục Trần sờ mũi, Khí Linh này hơi chảnh nha.
“Nói như vậy, ngươi có thể chủ động tấn công sao.” Lục Trần cũng không tính cùng Khí Linh tranh cãi, chuyển đề tài hỏi.
“Đương nhiên!”
“Vậy vì sao ngươi không giúp ta chủ động công kích?”
“Vì sao ta phải giúp ngươi.”
Sau cuộc đối thoại, Lục Trần hoàn toàn thua trận, đồng thời hiểu được Thiên Đế khí có lẽ rất kiêu ngạo, sở dĩ nó kiêu ngạo vì không phải là vũ khí sinh trưởng ở Sơn Hải giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận