Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1527: Bại lộ

Tuệ Minh vừa rồi còn cảm thấy mình cách cái chết không còn xa nữa, đáng tiếc chưa kịp an bài hậu sự, cũng chưa tìm được truyền nhân thứ một ngàn, xuống dưới không biết phải đối diện với các tông chủ đời trời của Mật tông như thế nào. Nhưng khi nói xong hắn lại có cảm giác không đúng, vì càng nói càng trôi chảy. Trong cơ thể như có dòng nước ấm chảy qua, nó đang nhanh chóng chữa lành vết thương.
Vẻ mặt Tuệ Minh lộ ra vẻ kinh ngạc: “n nhân, ngươi lại cứu ta một mạng.”
Tuệ Minh lập tức vỗ ngực nói: “n nhân yên tâm, lần này chỉ là ngoài ý muốn, chờ ta luyện thành Phong Thần quyết, sau này khi gặp đại đế ta chắc chắn sẽ trấn áp được hắn.”
Lục Trần không nói gì, đứng dậy rời đi.
Tộc Đương Khang, tính từ khi Chử Nhiên rời khỏi cứ điểm đi đến thành Cổ Minh đến nay đã được nửa tháng. Theo lẽ thường thì hắn đã sớm trở về rồi nhưng sao đến giờ vẫn chưa thấy, bọn họ cũng không cảm giác được Chử Nhiêu đã gặp chuyện ngoài ý muốn.
Thứ nhất, hồn bài của Chử Nhiêu vẫn còn nguyên vẹn, không bị vỡ nát.
Thứ hai, đại đế Chử Nhiên tu vi viên mãn, cự hạn đại đế cũng khó bắt được, trừ khi là thánh đế ra mặt, nhưng mà tộc Minh Huyết Mãn không thể nào không nể mặt họ mà dùng cường giả Thánh đế để đối phó với Chử Nhiêu.
Bên trong phủ.
Gia gia của Chử Thao thần sắc âm trầm, bên cạnh còn có mấy người vẫn ngồi đó, dù bọn họ biết Chử Nhiêu không xảy ra chuyện gì, nhưng đã qua một ngày mà vẫn chưa trở về, khiến họ như có tảng đá đè nặng trên ngực, rất khó chịu.
“Hiện tại chỉ còn một khả năng, đó là Minh Sư ở thành Minh Cổ, Chử Nhiêu đi đòi người, sau đó bị Minh Sư trân áp.” Một lúc sau, có người mở miệng nói.
“Minh Sử năm đó được Vương Tôn tấn phong Đế cảnh, là một cực hạn đại đế, Chử Nhiêu quả thật không phải đối thủ của hắn. Nhưng theo lý mà nói, dù Chử Nhiêu không phải đối thủ của hắn thì cũng phải sớm trở về rồi chứ, sao có thể bị trấn áp?” Ngay sau đó có một giọng nói tràn đầy nghi hoặc vang lên.
Cực hạn đại đế được Vương Tôn nhập Đế cảnh so với đại đế viên mãn bình thường quả thật mạnh hơn rất nhiều, nhưng mà một vị cực hạn đại đế muốn trấn áp một đế cảnh, hẳn là không thể được.
“Minh Sư là một người có bản lĩnh, vậy mà lại đi trấn áp Chử Nhiêu, ta đoán hắn đang trên đường đi dò xét đại đạo bổn nguyên.” Gia gia của Chử Thao lẩm bẩm một mình, sau đó nhìn xuống hai người bên dưới, nói: “Hai người các ngươi đi đi, dù Minh Sư có thể nghịch thiên cũng không thể trấn áp được hai người.”
“Vâng…” Hai người được gọi tên đứng lên, khẽ đáp.
“Nói với Minh Sư, nếu không muốn hai vương tộc lớn gây chiến với nhau, thì mau thả Chử Nhiêu và Chử Thao ra, nếu hắn muốn bồi thường thì nói, ta có thể đưa cho một ít, còn nếu sư tử đại khai khẩu thì hai người lập tức quay về.” gia gia của Chử Thao mở miệng nói.
*Sư tử đại khai khẩu –
狮子大开口

: sư tử há rộng mồm; hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham.
Hai người vươn tay, xé rách không gian rời đi.
Nhưng hai người này cũng một đi không trở lại, một chút tin tức cũng không có, điều này khiến Lão giả đứng ngồi không yên, cứ đứng lên ngồi xuống trông về phương xa, toàn thân toát ra một luồng khí tức lạnh lẽo, khiến mọi người xung quanh cảm thấy lạnh thấu xương.
Cũng là một đại đế cảnh nên đương nhiên uy áp của lão giả vượt xa bọn họ rất nhiều.
“Bên cạnh Minh Sư chắc chắn có người giúp hắn, với thực lực của Minh Sư hoàn toàn không thể giữ chân được bọn họ.” Ngữ khí của lão giả lạnh lùng, nói: “Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến rồi.”
Sau khi lão giả nói xong, một luồng khí tức cuồn cuộn đáng sợ bùng lên, khiến không gian xung quanh tràn ngập cảm giác áp bách giống như ngưng đọng lại.
Mọi người xung quanh nhìn lão giả bằng đôi mắt kính sợ, lão giả này là Thánh đế vương tộc đệ nhất thiên hạ, được Hoàng Tôn tấn phong Đại Đế vô địch, ở trong đế vực hơn mười ngàn năm, đã thành công chạm tới cấp đạo bản nguyên, có thể xem là một bán Thánh đế.
Sau đó, lão giả đạp mạnh một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Rất nhanh lão nhân đã đến thành Minh Cổ, đứng sừng sững trên không trung, khí tức đại đạo cực đại từ trên người hắn phóng ra, bao trùm lên thành Minh Cổ, giờ phút này, mọi người dưới khí tức lạnh lẽo của lão giả, tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía phủ thành chủ, thân thể khẽ run lên.
Họ cảm thấy luồng khí tức này rất đáng sợ, đồng thời là khí tức của tộc Đương Khang.
Bọn họ chỉ tiểu đả tiểu nháo thôi, sao có thể chọc tới một người đáng sợ như vậy.
Thần niệm của lão giả quét qua phủ thành chủ rộng lớn, phát hiện ra ba người, nhưng thần niệm cực kỳ mạnh mẽ của hắn lập tức xuyên vào nhẫn không gian của ba người.
Sau đó, lão giả như bị thứ gì đó khiêu khích, trừng mắt muốn nứt ra, râu tóc dựng lên, tựa như một con dã thú đang nổi giận, khí thế tứ giận như sóng dữ, cuồn cuộn quanh người lão giả khuyến tán ra người.
Ầm ầm!
Trên mặt đất, từng tòa kiến trúc hóa thành phế tích, đại địa vỡ ra, xuất hiện vô số vết nứt lớn, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Lão giả thấy trong nhẫn không gia có giam năm người, cháu của hắn, thêm ba vị đại đế được phái đi và Minh Sư, khiến hắn nổi giận hơn chính là tu vị của năm người đều đã bị phế, đều đã thành phế nhân.
Lão giả lập tức ý thức được, đây là một âm mưu, có người lợi dụng thân phận là tùy tùng của Minh Sư để gây sự.
“Tiểu súc sinh, đi chết cho ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận