Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1089: Ngươi phải chuẩn bị tâm lý

“Giao người ra đây, nếu không ta diệt cả tông môn ngươi.” Vu Chiến nhìn một nhóm người xung quanh, lớn tiếng kêu gào.
“Ha hả, xin các vị chớ tức giận.” Lúc này, một âm thanh thờ ơ tràn đầy từ tính vang lên bên cạnh, cách đó không xa, một thanh niên xuất hiện, thanh niên này ôn tồn lễ độ, khí chất siêu nhiên, là một thanh niên anh tuấn phóng khoáng.
Ánh mắt người tới rơi vào trên người Lục Trần, trong đôi mắt sáng như sao hiện lên một chút kinh dị: “Các hạ là Lục huynh.”
“Ngươi là?”
Lục Trần liếc mắt đánh giá thanh niên, không để tâm trả lời một câu.
Tử Hằng bên cạnh nhìn thấy thanh niên xuất hiện, ánh mắt lửa giận thiêu đốt hừng hực, hét lớn: “Giao Tiểu Nhu ra đây.”
Ban đầu hắn nghĩ muốn mạnh mẽ dẫn Tiểu Nhu đi, chính là thanh niên này ra tay khiến hắn bị thương nặng.
Thanh niên coi thường Tử Hằng gầm thét, sức chú ý vẫn đặt ở trên người Lục Trần, mỉm cười nói: “Kẻ hèn đã nghe đại danh Lục huynh có thể nói là đã lâu, không nghĩ tới hôm nay sẽ chạm mặt.”
“Ngươi là người nào?” Lục Trần trực tiếp hỏi.
“Diệp Thiếu Vân đến từ Đạo Thiên Hạ.” Thanh niên truyền âm nói một câu, lúc này ánh mắt Lục Trần nhẹ nhàng híp lại.
“Lần trước cướp đoạt Tinh Thần thạch của Thiên phủ, chính là ta và Tử Mặc cùng nhau chiến đấu với Lôi Chiến.” Lúc này, Diệp Thiếu Vân tiếp tục truyện âm nói: “Về tung tích của Lục huynh, đều là Tử Mặc nói cho ta biết, thật ra Tử Hà môn nơi này là một cứ điểm của Đạo Thiên Hạ, đặc biệt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thánh thành.”
Diệp Thiếu Vân rất có thành ý, nói rõ tình huống.
Ánh mắt Lục Trần thờ ơ nhìn Diệp Thiếu Vân, cũng không lên tiếng nói chuyện.
“Người kia là bạn của Lục huynh!” Diệp Thiếu Vân ném cho Tử Hằng một cái liếc mắt, tiếp tục truyền âm hỏi.
“Phải!”
“Ách!”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, vẻ mặt Diệp Thiếu Vân hơi mất tự nhiên, sau vài giây, cười khổ nói: “Không nghĩ tới đối phương là bạn của Lục huynh, thật đúng là người một nhà lại không biết nhau.”
Trong đầu Lục Trần xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng, sắc mặt cả kinh, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Lục huynh, có thể trao đổi riêng một chút hay không?” Thấy vẻ mặt Lục Trần quái dị, Diệp Thiếu Vân biết, chỉ sợ là Lục Trần đoán được cái gì, truyện âm nói.
Lục Trần liếc mắt nhìn Tử Hằng, trong ánh mắt mang theo chút đồng tình, gật đầu, nói: “Đi thôi, chúng ta đi nói một chút.”
“Lục Trần, ngươi đi đâu vậy, nếu quen biết mau sai hắn giao Tiểu Nhu giao ra đây.” Tử Hằng nhìn về phía bóng lưng Lục Trần rời đi, vội vàng kêu lên.
Một chỗ trong cung điện của Tử Hà môn, chỉ có hai người Lục Trần và Diệp Thiếu Vân.
Diệp Thiếu Vân trước xin lỗi nói: “Lục huynh, xin lỗi, không nghĩ tới Tử Hằng là bằng hữu của ngươi.”
“Nói thẳng đi!” Lục Trần thản nhiên nói: “Ngươi đừng nói với ta, Tiểu Nhu trong miệng Tử Hằng là Tiêu Dao.”
“Đúng vậy!”
Diệp Thiếu Vân Lộ lộ ra một nụ cười khổ.
Lục Trần vừa nghe, lúc này đau cả đầu, suy đoán của hắn thành sự thật rồi, Tử Hằng đi tới Trung Châu vực, mối tình đầu của đời người lại là nữ trang đại lão Tiêu Dao, giải thích chuyện này với Tử Hằng như thế nào.
Nếu Tử Hằng biết được tất cả, không biết có xấu hổ và giận dữ treo cổ tự sát hay không?
Làm sao giải thích với đối phương, Lục Trần nhức đầu vuốt vuốt huyệt thái dương.
“Nếu Tử Hằng là bạn của Lục huynh, những đồ ta và Tiêu Dao lấy được từ trên người hắn sẽ trả lại toàn bộ cho hắn, mặt khác, còn lấy ra 20 tỷ linh thạch coi như là bồi bổ tinh thần.” Diệp Thiếu Vân mang theo thành ý bù đắp.
Hắn là huynh đệ kết nghĩa của Cảnh Tử Mặc, qua lại với tam hại đều có nghiệp vụ, biết bối cảnh và sự lớn mạnh của Lục Trần, kiểu nhân vật này, không phải là người mà Đạo Thiên Hạ bọn họ có thể đắc tội.
“Báo cho Tiêu Dao, bảo hắn chạy tới nơi này.” Mặt Lục Trần đen lại nói.
“Được!”
Diệp Thiếu Vân thấy Lục Trần vẫn tính là bình tĩnh, không nổi giận quá mức, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ chốc lát sau, Lục Trần và Diệp Thiếu Vân một trước một sau đi ra, Tử Hằng thấy Lục Trần, đã chạy tới vội vàng hỏi: “Lục Trần, thế nào, Tiểu Nhu đâu rồi?”
“Ngươi dẫn Tiểu Nhu đi đâu rồi?” Tiếp theo, Tử Hằng vừa quay đầu trợn mắt nhìn về phía Diệp Thiếu Vân, nhìn bộ dáng kia, hận không thể nuốt sống đối phương.
“Khụ khụ, Tử huynh, xin lỗi, không biết ngươi là bạn của Lục huynh, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.” Diệp Thiếu Vân nhìn về phía Tử Hằng nói, há miệng, muốn tiếp tục nói gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Tất cả vẫn là đợi Tiêu Dao đến rồi nói.
Tử Hằng nghe thấy lời nói của Diệp Thiếu Vân, trong lòng lộp bộp, nghĩ đến một kết quả đáng sợ, ánh mắt lập tức sắp nứt, sát khí toàn thân ngất trời, chạy về phía Diệp Thiếu Vân: “Ta giết ngươi.”
Lục Trần ngăn trước mặt Tử Hằng, ngăn cản động tác của đối phương.
“Lục Trần, tránh ra, ta phải giết hắn, để hắn đền mạng cho Tiểu Nhu.” Tử Hằng thấy Lục Trần che ở trước mặt, dùng giọng điệu tràn đầy bi thương và sát ý nói.
Trong lòng Tử Hằng vừa tức giận vừa buồn đau, hắn rất muốn giết người.
“Bao lâu bọn họ mới đến?” Lục Trần không để ý tới Tử Hằng rơi vào bi thương, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiếu Vân.
“Hai tháng.” Diệp Thiếu Vân trả lời.
“Cho bọn họ thời gian một tháng, lăn đến đây.” Giọng điệu Lục Trần trầm xuống, mang theo một chút nghi vấn không thể nghi ngờ.
Diệp Thiếu Vân cảm nhận được trên người Lục Trần mang theo áp lực lớn mạnh, dường như nín thở, luồng áp lực này chưa từng tuyệt thắng, có thể so với uy áp của Thánh vương, cười khổ nói: “Được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận