Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 228: Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia

Xem ra Lục Trần thật sự xem hắn là đại ca.
Nếu không, sao có thể lấy ra rượu ngon quý giá như vậy.
Lục Trần rót cho mỗi người một chén, một chén trong số đó được rót nhiều gấp đôi, nói: “Men rượu này quá lớn, cho nên uống một chút là được, đại ca đừng cho rằng ta keo kiệt.”
“Không đâu, không đâu!” Tử Hằng vội vàng lắc đầu nói.
“Hoàng trưởng lão đã là Hoàng cảnh, có sức kháng cự với men rượu nên uống nhiều chút.” Lục Trần đưa chén Tiên Nhân túy đó cho Hoàng Niên.
“Đa tạ Kiếm tử!”
Hoàng Niên nhận rượu, chần chờ bưng trong tay, không dám uống.
Nhìn bề ngoài, Lục Trần làm việc không chút sơ hở, không nhìn ra có tâm khác, hơn nữa ngửi mùi rượu nồng đậm này rất có thể là Tiên Nhân túy.
Nhưng hắn vẫn sợ Lục Trần bỏ thuốc ở trong rượu.
Vì chứng minh thành ý của mình, Lục Trần nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
Bởi vì Tiên Nhân túy đối với Siêu Phàm cảnh như hắn mà nói, uống một ngụm nhỏ là đủ rồi, uống nhiều ngược lại không tốt.
Một ngụm xuống bụng, linh lực trong cơ thể chấn động, ngay sau đó, đầu Lục Trần đã có chút mơ màng, hắn vội vàng vận chuyển công pháp chống cự sức mạnh mơ màng này.
Thấy Lục Trần thản nhiên uống xong, Hoàng Niên lập tức yên tâm, một ngụm trực tiếp uống hết.
Hắn là Hoàng cảnh đỉnh phong, sức chống cự mạnh hơn nhiều so với Lục Trần nên đương nhiên có thể tùy ý mà uống.
Hoàng Niên uống xong, vẻ mặt lập tức chấn động, hắn cảm nhận được một luồng năng lượng tinh thuần bàng bạc giống như sóng biển mãnh liệt cuồn cuộn không ngừng.
Trên mặt Hoàng Niên tuôn ra một mảnh dục vọng, vội vàng ngồi thẳng người, vận chuyển công pháp luyện hóa.
Một luồng kiếm uy mạnh mẽ tràn ngập ra ngoài, từng tia kiếm ý dạng lỏng chảy ra vờn quanh mặt ngoài thân thể hắn, phía trên những kiếm ý này còn có hàn ý kinh người phóng ra.
Khiến cho ba người xung quanh cảm thấy cơ thể phát lạnh.
Kiếm ý cấp Hoàng tản mát ra lực uy hiếp vô cùng, khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.
“Đúng là Tiên Nhân túy, ta không có được thứ này, Lục Trần lấy từ đâu ra vậy?” Trong ánh mắt Kim Anh Tuấn bên cạnh hiện lên vẻ tò mò, sau đó, một ngụm buồn bực, dù sao đây cũng là rượu ngon đứng thứ chín trong bảng xếp hạng rượu ngon, người bình thường hoàn toàn không uống được.
Lúc Kim Anh Tuấn kinh ngạc, lại có chút nghi ngờ.
Hắn cũng không hiểu Lục Trần muốn làm gì, hôm nay lại xuất ra Tiên Nhân túy chiêu đãi Tử Hằng, chẳng lẽ trong lòng thật sự sùng bái Tử Hằng sao.
“Không thể nào, người khác không biết tên này, ta còn không biết sao, chuyện xảy ra khác thường ắt có yêu!” Khi ý nghĩ này trong đầu dâng lên, Kim Anh Tuấn đã trực tiếp dập tắt trong nháy mắt.
“Quan tâm hắn làm gì, hưởng thụ thứ tốt trước rồi hẵng nói.” Kim Anh Tuấn lấy lại tinh thần, trực tiếp uống rượu.
“Lục huynh, ngươi đây…”
Tử Hằng cũng không biết nói gì cho phải.
Nên nói Lục Trần ngu xuẩn hay là nên nói hắn hào phóng đây.
Tử Hằng thề, nếu như hắn có một bình Tiên Nhân túy, tuyệt đối sẽ lén giấu đi uống một mình, sẽ không lấy ra chia sẻ với người khác.
Dù sao Tiên Nhân túy cũng quá trân quý.
Chỉ với bình Tiên Nhân túy to bằng bàn tay trong tay Lục Trần, giá cả sẽ không dưới một trăm triệu linh thạch ở chợ đen, hơn nữa còn không dễ mua được.
Bởi vì trong thời gian hắn lịch luyện, đã tham gia rất nhiều hội đấu giá, thị trường giao dịch chợ đen...
May mắn đã nhìn thấy đấu giá Tiên Nhân túy, một bình nhỏ được người ta dùng giá trên trời hai mươi tỷ linh thạch mua lại.
Đồ vật quý giá như thế, Lục Trần lại nguyện ý lấy ra chia sẻ với hắn, xem ra Lục Trần là thật tâm nhận hắn làm đại ca.
Còn hai người bên cạnh đều là nể mặt mình mới may mắn nếm được Tiên Nhân túy.
“Đại ca, không cần khách khí, nếu ta đã nhận ngươi làm đại ca, sao có thể hưởng thứ tốt một mình được.” Lục Trần nói: “Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.”
“Được, nói hay, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.” Tử Hằng vỗ bàn, lời này của Lục Trần đã nói đến trong lòng hắn.
Hắn bưng rượu lên nhẹ nhàng nhấp một hơi.
Rất nhanh, Tử Hằng lập tức phát hiện trong cơ thể xảy ra biến hóa kinh người, linh lực vận hành trong kinh mạch tăng nhanh, năng lượng tinh thuần ẩn chứa trong Tiên Nhân túy bị thân thể hấp thu hết, tu vi nhanh hơn bình thường mấy lần.
Nhưng đầu còn có chút choáng váng.
Men rượu Tiên Nhân túy rất lớn, lập tức có kết quả.
“Sư đệ, thêm một chén nữa!” Kim Anh Tuấn liếm môi, đặt chén ở trước mặt Lục Trần.
Lục Trần nói: “Nể mặt đại ca ta, sẽ rót cho ngươi thêm một chút.”
Tử Hằng nghe Lục Trần nói, quả nhiên giống như hắn suy đoán, hai người bên cạnh chính là vì nể mặt hắn mới uống được Tiên Nhân túy.
Trong phút chốc, trong mắt Tử Hằng lộ ra tinh quang sáng ngời, trên mặt rạng rỡ, cảm giác rất có mặt mũi.
“Đại ca, thêm chút không?” Lục Trần nói.
“Thêm chút đi!”
Tử Hằng đáp lại.
“Được!”
Lục Trần lại rót cho Tử Hằng một chút, nhưng không rót nhiều.
Tử Hằng nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra chút tiếc nuối.
Lục Trần nói: “Đại ca, Tiên Nhân túy không nên uống nhiều, đợi ngươi thăng cấp Vương cảnh, ta sẽ mời ngươi uống đủ.”
Tử Hằng vừa nghe lời này, tiếc nuối trong mắt lập tức biến mất, cảm động nói: “Lục huynh, huynh đối với ta quá tốt.”
Mặc dù Lục Trần gọi hắn là đại ca, nhưng Tử Hằng cũng không được một tấc tiến một thước, gọi Lục Trần là tiểu đệ.
Lục Trần gọi hắn là đại ca đã đủ cho hắn mặt mũi rồi, nói như thế nào thì Lục Trần cũng là Kiếm tử Kiếm Đế cung, nên gọi một tiếng Lục huynh cho tôn kính.
“Không nhắc đến những chuyện đó.” Lục Trần xua tay, nói: “Ngươi và ta là huynh đệ, đến lúc đó ngươi thăng cấp Vương cảnh, chúng ta cùng nhau chúc mừng.”
“Được!”
Tử Hằng vỗ tay khen ngợi, nói: “Lục huynh, đợi ta đột phá Vương cảnh, muốn tổ chức tiệc Vương, ngươi nhất định phải đến.”
Đùng!
Bên cạnh truyền đến một tiếng đùng, thì ra là Kim Anh Tuấn không chịu nổi men rượu đã ngã xuống bàn.
Lục Trần nhìn Kim Anh Tuấn một cái, gật đầu nói: “Ừm, nhất định sẽ đến.”
Kim Anh Tuấn mê man, Hoàng Niên trưởng lão tu luyện ở bên cạnh, còn lại Tử Hằng với Lục Trần đang nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận