Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 141: Chia năm năm (2)

Bách tính thành Tề Hoàng nhìn thấy hình bóng lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng khí tức lưu lại vẫn chưa tiêu tán, đây là hai loại khí tức quen thuộc.
Võ Vương và Trấn Yêu Vương.
Tề Hoàng ngồi ở một trong ba Vương cảnh lớn, cùng tu luyện đến cảnh giới Vương cảnh viên mãn, cách biệt với Hoàng cảnh tiếp theo, chỉ cách một bước, bọn họ đều là Vương giả tuyệt đỉnh, về sau có khả năng rất lớn tiến vào Hoàng cảnh, quyền thế cực lớn.
Hai vị Vương giả tuyệt đỉnh rời khỏi thành Tề Hoàng, hầu như không cần nói, chắc chắn là đi Lục quốc, chém giết cha con Lục thị.
Trong lòng bọn họ âm thầm cảm khái, Tề Hoàng thật đúng là bình thản, không có lựa chọn tự mình ra tay, chỉ phái Võ Vương và Trấn Yêu Vương.
Nhưng hai người này đều là Vương giả tuyệt đỉnh, chỉ cần một người kiềm chế Kiếm Thu Dịch, một người khác liền có thể dùng tốc độ nhanh nhất đánh giết cha con Lục thị, cho nên, phái hai vị Vương giả tuyệt đỉnh đã đủ rồi, hy vọng lần này, có thể mang về thông tin tương đối tốt.
Lục quốc, vương cung.
Kiếm Thu Dịch ra ngoài năm ngày thì trở về, đồng thời dẫn bạn già của hắn về, xem xét nhìn thì chỉ là thiếu niên hai mươi tuổi, thiếu niên môi hồng răng trắng, dáng dấp cực kỳ tuấn tú, trái lại con người Kiếm Thu Dịch, tóc trắng xoá.
Nhìn hai người không giống bạn già, ngược lại thì giống quan hệ cha con.
Lâm Thành vốn bị Tề Hoàng giết chết, thân thể vỡ tan, linh hồn đều bị hủy diệt, cũng may hắn am hiểu bí pháp công kích linh hồn, có nghiên cứu về linh hồn, một sợi linh hồn bổ sung trên pháp bảo của mình, có thể sống sót.
Sau đó lại tìm tòi gần trăm năm, rốt cục tìm được một bộ xác thanh niên rất trẻ trung lại có thiên phú xuất chúng, một phần linh hồn của hắn nhập vào thân thể đã chết này, bồi dưỡng thân thể.
Kiếp trước, hắn thuộc về Vương cảnh, là một Vương giả tuyệt đỉnh, lại tu luyện từ đầu, ít đi nhiều đường quanh co, bây giờ trở lại Vương cảnh, khoảng cách với đỉnh phong kiếp trước rất gần.
Nguyên nhân Kiếm Thu Dịch mời Lâm Thành sớm rời núi rất đơn giản, nếu như Tề Hoàng thật sự đột kích, có thể khiến Tề Hoàng chủ quan, để Lâm Thành phát động công kích linh hồn trí mạng, mặc dù không giết chết một vị hoàng giả, nhưng tìm thấy cơ hội thì có thể bị trọng thương.
Chỉ cần Lâm Thành có thể gây trọng thương linh hồn của Tề Hoàng, hắn có thể chia năm năm với hoàng giả.
Đây cũng là nguyên nhân Kiếm Thu Dịch mời Lâm Thành.
Bên trong vương cung, Kiếm Thu Dịch giới thiệu cho Lâm Thành: “Đây là Lục huynh Lục Chính Hằng, đây là con của hắn Lục Trần.”
“Lục huynh, hắn là bạn tốt của ta Lâm Thành.”
Kiếm Thu Dịch giới thiệu hai bên cho nhau.
Tuy rằng Lâm Thành là dáng vẻ thanh niên, rất ngây ngô, hơn nữa chỉ trên diện mạo xem ra còn nhỏ hơn Lục Trần một chút, nhưng dưới bề ngoài ngây ngô, một đôi mắt lại lộ ra tang thương, giống như nhìn thấu bãi bể nương dâu của cuộc đời.
Đôi mắt Lâm Thành độc ác thế nào, nhìn một cái đã nhìn ra Lục Chính Hằng mới Vương cảnh trung kỳ, nhíu chặt mày: “Dịch huynh, trợ thủ trong miệng ngươi chính là hắn, rất yếu, hoàn toàn chính là góp đủ số, chỉ dựa vào ngươi và ta, là không có khả năng chiến thắng Tề Hoàng.”
“Sớm biết trợ thủ trong miệng ngươi yếu như vậy, ta nên ngủ đông một khoảng thời gian, trở về đỉnh phong, hoặc là phá vỡ vào Hoàng cảnh mới rời núi.”
Trong giọng điệu của Lâm Thành, mang theo một tia ghét bỏ, ghét bỏ cảnh giới của Lục Chính Hằng quá thấp.
Trên mặt Lục Chính Hằng, nhất thời lộ ra vẻ xấu hổ.
Kiếm Thu Dịch vội ho một tiếng, nói sang chuyện khác: “Lâm huynh, nếu ngươi có thể trong trạng thái Tề Hoàng không hề phòng bị, làm trọng thương linh hồn Tề Hoàng, ta lại ra tay, sẽ có thể kiềm chế Tề Hoàng, thậm chí làm trọng thương Tề Hoàng.”
Lâm Thành lắc đầu thở dài: “Dịch huynh, ngươi quá coi thường Tề Hoàng, nói thế nào Tề Hoàng cũng là một Hoàng cảnh, nhạy bén mạnh kinh người, có thể sớm cảm giác được uy hiếp, ta không thể trăm phần trăm cam đoan làm trọng thương Tề Hoàng, một khi thất thủ, hai chúng ta lập tức tiêu đời.”
“Ha ha, lão già, ta đã nói cảnh giới ngươi không ổn, bị xem thường nhỉ.” Lục Trần gặp lão già xấu hổ, vô tâm không phế cười nói.
Lục Chính Hằng nhất thời hung hăn trừng mắt nhìn thằng con thối một cái, thật sự là tự vạch áo cho người xem lưng.
“Lâm Thành đúng không, tuy rằng lão già nhà bọn ta không được, nhưng mà còn có ta.” Lục Trần nhìn về phía Lâm Thành nói.
Đối phương thoạt nhìn còn nhỏ hơn mình, nhưng mà tuổi tác lại có chút lớn quá mức, ít nhất là lão yêu quái mấy ngàn năm, nội tâm luôn có chút dị ứng, nhưng mà Lâm Thành khinh thường lão già của hắn, bản thân hắn làm con đương nhiên không phục.
“Ngươi...”
Ánh mắt của Lâm Thành dừng trên người Lục Trần, ánh mắt càng thêm khinh thường, đồng thời có chút ngu ngốc, bình thường Vương cảnh đều không giúp được gì, một Siêu Phàm cảnh trung kỳ tầm thường, làm sao giọng điệu cuồng vọng như thế, vậy mà nói phải giúp bọn họ đối phó Tề Hoàng.
Lục Trần lắc đầu nói: “Ta muốn giết chết Tề Hoàng, rất đơn giản.”
Cổ tay lật lại, mấy trận kì xuất hiện trong lòng bàn tay, đồng thời nói: “Ngự Lôi trận cấp bảy, chuyên môn đối phó trận pháp Hoàng cảnh, có thể giết chết Tề Hoàng không.”
“Trận kì cấp bảy.”
Ba người bên cạnh nhất thời hít ngược một luồng khí lạnh, ánh mắt bọn họ đồng thời nóng như lửa đốt nhìn chằm chằm trận kì trong tay Lục Trần.
Phía trên trận kì đường hoa văn rõ ràng, cực kỳ huyền ảo, lờ mờ có thể cảm giác được một luồng khí tức linh hồn hùng hậu, bởi vì trận kì cấp bảy, ít nhất phải thánh trận sư mới có thể khắc ra, cũng chính là cái gọi là trận pháp sư bát cấp, linh hồn làm đao khắc, tinh khí thần làm thuốc màu, khắc trận văn.
“Khí tức linh hồn thật hùng hậu.” Mặt Lâm Thành đầy ngưng trọng, hắn nhìn chằm chằm trận kì trong tay Lục Trần, bởi vì hắn am hiểu bí pháp linh hồn, khá nhạy cảm với cảm ứng khí tức linh hồn lớn mạnh, lập tức biết được, lời của Lục Trần nói là thật.
Đây khẳng định là trận kì cấp bảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận