Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 242: Cá mè một lứa (2)

Trong lòng Kim Anh Tuấn cũng rất bất lực, tại sao nhiều người đến như vậy mà không có ai có thể dạy dỗ sư đệ kiêu ngạo của hắn.
Không nhịn được chạy ra tăng cảm giác tồn tại.
Lục Trần liếc hắn một cái, tốt xấu gì cũng là quan hệ sư huynh đệ, vậy mà lại mong hắn xui xẻo à?
Thế là, Lục Trần nhìn về phía La Nguyên mỉm cười nói: “La huynh, ta có một tin tức muốn nói cho ngươi biết.”
“Tin tức gì?”
La Nguyên hừ lạnh một tiếng.
Trong mắt La Nguyên, Lục Trần có thể trả lại tuyệt học Điểm Thương thủ chính là tin tức tốt nhất đối với hắn.
Nhưng vừa rồi Lục Trần đã bày tỏ thái độ rõ ràng rằng không muốn trả lại.
Cho nên La Nguyên không tin Lục Trần còn có chuyện được xem là tốt đối với hắn.
Lục Trần cười nói: “Không hiểu sao mấy năm trước có một pho tượng Cổ Dương chưởng môn, chưởng môn đời thứ ba của Thánh địa Cổ Thương bị trộm đi, thành vụ án treo, đến nay vẫn chưa phá giải được.”
“Sư đệ, đừng như vậy, sư huynh sai rồi!” Kim Anh Tuấn bên cạnh ý thức được không ổn, vội vàng truyền âm cho Lục Trần.
“Ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi biết là ai làm?” Sắc mặt La Nguyên lập tức nghiêm túc.
Bao gồm hai Nhân Hoàng và mấy đệ tử ở ở sau lưng hắn, sắc mặt tất cả đều trở lên nghiêm túc.
Mấy năm trước, không hiểu sao pho tượng của Cổ Dương chưởng môn, tổ sư đời thứ ba của Thánh địa Cổ Thương lại bị trộm đi, đối với Thánh địa Cổ Thương thì chuyện này hệt như có người giở trò ngay trên đầu bọn họ.
Đáng tiếc, điều tra rất lâu nhưng không phát hiện được là ai làm.
Nhưng trong lòng bọn họ nghi ngờ là do gia tộc Tài Thần ở trên Tử sơn làm, bởi vì gia tộc này có tiếng là thích trộm cắp “pho tượng nhân vật vĩ đại” ở Thanh vực, cho nên Kim gia Tài Thần là có hiềm nghi nhất.
Đáng tiếc, lúc pho tượng bị trộm, bọn họ hoàn toàn không cảm ứng được khí tức của người trong gia tộc Tài Thần.
Mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không lấy ra được chứng cứ.
“Sư đệ, ca sai rồi, ca thật sự sai rồi!” Kim Anh Tuấn sắp khóc, truyền âm cầu xin.
“Bây giờ ta long trọng giới thiệu người bên cạnh ta này, hắn tên là Kim Anh Tuấn, là truyền nhân của gia tộc Tài Thần đời này, mà pho tượng Cổ Dương chưởng môn đã bị tên này luyện hóa!” Lục Trần không để ý đến truyền âm của Kim Anh Tuấn, chỉ vào hắn, long trọng giới thiệu với đoàn người của Thánh địa Cổ Thương.
Mẹ nó, không phải chỉ là làm tổn thương lẫn nhau thôi sao, ai sợ ai chứ, Lục Trần thầm mắng trong lòng.
Dù sao bọn họ cũng thường xuyên làm chuyện này nên đã thành thói quen.
Trong phút chốc.
Ánh mắt của tất cả mọi người của Thánh địa Cổ Thương nhìn chằm chằm vào Kim Anh Tuấn.
Sau đó, trong ánh mắt dần dần ngưng tụ tức giận.
“Khụ khụ, chào các vị Thánh địa Cổ Thương, các ngươi đừng nghe sư đệ ta nói bậy, ta không làm!” Kim Anh Tuấn ngượng ngập cười nói với người của Thánh địa Cổ Thương, nhưng đặc biệt không dám đối mặt với ánh mắt của hai Nhân Hoàng, ánh mắt đó quả thực như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Đừng nói là người của Thánh địa Cổ Thương, mà ánh mắt của người Thiên Cơ các và Thánh giáo Luyện Cổ bên cạnh nhìn Kim Anh Tuấn cũng trở nên âm u.
Bởi vì tông môn bọn họ cũng từng bị trộm pho tượng, nghi phạm số một chính là Kim gia.
Kim Anh Tuấn hối hận xanh ruột, mẹ nó, biết rõ con hàng này rất biết hại người, tại sao bản thân lại còn muốn đi trêu chọc.
Nếu như không chọc sư đệ, sư đệ cũng sẽ không tiết lộ thân phận của hắn.
Đối mặt với áp lực từ xung quanh, da đầu Kim Anh Tuấn tê dại.
Lục Trần bình tĩnh nói: “Ta có thể chịu trách nhiệm cho từng câu từng chữ ta vừa nói, mỗi một chữ đều là thật.”
Người xung quanh kinh ngạc nhìn hai người họ, đầu óc hơi mơ màng.
Trước đó thanh niên áo vàng này bước ra “răn dạy” Lục Trần, mở miệng gọi Lục Trần là sư đệ, điều này chứng tỏ quan hệ giữa hai người họ là sư huynh đệ.
Xem ra, sâu hại Thanh vực này có một sư huynh hiểu lý lẽ.
Nhưng Lục Trần vạch trần thân phận của đối phương là người của gia tộc Tài Thần, điều này khiến cho khóe miệng của bọn họ co giật.
Kim gia là mặt hàng gì, không ai hiểu rõ hơn các thế lực đứng đầu Thanh vực, hơn nữa thanh danh của Kim gia cũng truyền đến ngoại vực.
Lúc trước bọn họ còn cảm thấy Kim Anh Tuấn là người chính trực, bây giờ xem ra, hoàn toàn chính là cá mè một lứa với Lục Trần.
Thậm chí trước khi Lục Trần chưa hoành hành xuất thế, Kim gia mới là kẻ thù chung của Thanh vực, cho dù người của Kim gia đi tới nơi nào cũng đều bị đề phòng, là khởi động trạng thái đề phòng cao nhất.
Trái lại là đoàn người Phong Lôi các ở cách đó không xa, từ đầu đến cuối không nói lời nào, đối với chuyện Lục Trần và Kim Anh Tuấn tương ái tương sát, tổn thương lẫn nhau, bọn họ đã sớm thành thói quen.
Lúc này, một Nhân Hoàng của Thánh địa Cổ Thương lên tiếng: “Ngày đó chỉ để lại một tia khí tức ma đạo.”
Thế lực Ma Môn của Ma vực quá nhiều, Thánh địa Cổ Thương bọn họ cũng từng đắc tội một hai cái, cho nên cảm thấy là kẻ thù làm.
Lục Trần thản nhiên nói: “Vậy ngươi phải hỏi người của Thánh Ma giáo, vừa hay bọn họ cũng ở đây.”
Ừm!
Có ý gì!
Lời của Lục Trần khiến bọn họ chẳng hiểu ra sao, không phải nói pho tượng là do Kim gia trộm à, sao lại kéo đến Thánh Ma giáo rồi.
Lục Trần đành phải dùng dăm ba câu để nói hết mọi chuyện bên trong.
Một lúc sau, người xung quanh nghe xong toàn bộ quá trình thì đều ngây ra, hóa ra bên trong còn quanh co khúc khuỷu như vậy.
Câu chuyện bắt đầu từ lúc Lục Trần trêu đùa Thánh Ma giáo và thành Xích Long, trước tiên Lục Trần hợp tác với Thánh Ma giáo cướp sạch Tiên Nhân Túy của thành Xích Long, kết quả Lục Trần đen ăn đen rồi chạy trốn.
Thánh Ma giáo tức giận, ra giá cao treo thưởng truy tìm tung tích của Lục Trần.
Sau đó sư huynh Kim Anh Tuấn ra mặt, nói cho Thánh Ma giáo biết tung tích của sư đệ Lục Trần, nhưng hắn muốn một pho tượng mới chịu nói, hơn nữa ít nhất phải là pho tượng của người có thân phận cực cao như chưởng môn nhân thánh địa, sau đó Thánh Ma giáo đã lén trộm pho tượng Cổ Dương chưởng môn, tổ sư đời thứ ba của Thánh địa Cổ Thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận