Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 815: Thánh Vương thế gia

“Đáng chết, ngươi dám động vào thị nữ lão tử nhìn trúng, ngươi chán sống.” Trên bầu trời, thanh niên kia nhìn thấy Liễu Thành chạm tay Mặc Nguyệt Như, mí mắt cuồng loạn, xuất hiện vẻ tàn nhẫn, hắn giơ tay lên, cánh tay bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực, thoáng cái nhiệt độ xung quanh tăng cao không ít, sau đó hội tụ một đường chưởng ấn hỏa diễm, hung hăng đánh về hướng Liễu Thành.
Lực công kích của chưởng ấn hỏa diễm này rất kinh khủng, sóng lửa tràn ngập ra ngoài, khiến người xung quanh cũng cảm nhận được sóng nhiệt.
“Các hạ quá đáng rồi!”
Liễu Lăng lạnh giọng nói, phất tay, triệt tiêu chưởng ấn hỏa diễm của nam tử.
Sắc mặt Liễu Lăng lộ vẻ đặc biệt âm trầm, hôm nay vốn là ngày đại hôn của con trai, nhưng có người tới quấy rối, còn muốn mang thị nữ Mặc Nguyệt Như của con hắn đi, hắn làm sao có thể thờ ơ.
“Ngươi một tên Hoàng giả rác rưởi, dám ngăn cản công kích của ta.” sắc mặt thanh niên âm trầm nói: “Loại Hoàng giả rác rưởi như ngươi, làm hộ vệ ở gia tộc ta cũng không xứng, ngươi chọc giận ta rồi.”
Lời nói của thanh niên khiến sắc mặt Hoàng giả xung quanh rất khó coi, tốt xấu gì thì thân phận địa vị bọn họ tôn quý, một chủ nhân hoàng triều, thống ngự vài tỷ sinh linh, nhưng bây giờ lại bị mắng là loại rác rưởi, mặc dù mắng Liễu Thành, nhưng bao gồm cả bọn họ, trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác cùng chung mối thù.
Thanh niên vô cùng nổi giận, ánh mắt mang theo rất nhiều lệ khí, nói: “Ta lệnh cho ngươi giết chết con của ngươi, nếu không ta sẽ tiêu diệt ngươi.”
Lời nói của thanh niên khiến Liễu Lăng vô cùng phẫn uất, vẻ sắc lạnh trong mắt bắt đầu khởi động.
“Này này, đề nghị này không tệ, nhanh ra tay đi.” Thanh niên vừa nói lại cười ác ý.
“Sư huynh, ngươi nhìn người kia bắt nạt ca ta, làm sao ngươi không ra tay?” Liễu Khuynh Thành lay cánh tay Lục Trần, làm nũng nói.
“Hắn là ca của ngươi, cũng không phải là ca ta, liên quan gì ta.” Lục Trần thản nhiên nói.
“Sư huynh ngươi đáng ghét!” Liễu Khuynh Thành tức giận nói, sau đó đứng lên, nụ cười trên mặt mang theo lạnh lẽo, nhìn thanh niên trên không trung thở hồng hộc nói: “Không quan tâm ngươi là ai, tốt nhất nhanh chóng lúc này rời đi thôi, nếu không đừng trách, đừng trách sư huynh ta đánh các ngươi.”
“Phụt…”
Lục Trần mới vừa hít một ngụm khí, nghe thấy lời nói của Liễu Khuynh Thành thì trực tiếp phun ra.
“Ồ, thật là một nữ tử xinh đẹp!” Thanh niên kia nhìn thấy dáng vẻ của Liễu Khuynh Thành, trong nháy mắt ánh mắt liền sáng lên, vượt hư không tới đây, lấy tư thái của kẻ ở trên cất giọng nói: “Ta là thế tử Thánh vương Tần Ngạo, bây giờ xem trọng ngươi, đi theo ta đi, làm thị nữ của Tần Ngạo ta sẽ không làm nhục ngươi.”
Trong lời của Tần Ngạo mang theo ý tứ cao ngạo.
Mà Tần Ngạo quả thật cũng có tư cách kiêu ngạo, đầu tiên trong gia tộc hắn có Thánh vương bảo vệ, có hai Thánh Quân, còn có mười vị Thánh cảnh, sức ảnh hưởng vô cùng khổng lồ.
Những thứ này một Hoàng chủ của Hoàng triều nhỏ bé, mới là Hoàng cảnh mà thôi.
Thân phận địa vị của hắn, không biết quăng những người này bao nhiêu con phố.
Mọi người xung quanh nghe thấy lời này, sắc mặt thay đổi lớn, Thánh vương thế gia, đại biểu trong gia tộc có Thánh vương bảo vệ, khó trách đối phương ngạo mạn vô biên.
“Sư huynh, người này thật ghê tởm, hắn muốn ta làm thị nữ của hắn.” Liễu Khuynh Thành điềm đạm đáng yêu nói.
“Khụ khụ…”
Lục Trần có phần không chịu được Liễu Khuynh Thành làm nũng, nhưng vẫn nói: “Ngươi muốn trừng phạt hắn thế nào, là lập tức giết chết, hay là trước làm gãy hai chân hắn quỳ xuống sám hối rồi giết chết.”
Người ở xung quanh nghe thấy lời của Lục Trần, mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Người này lại còn ngạo mạn hơn tên thanh niên trên không trung kia.
Trong ánh mắt Triệu Hải lộ ra vẻ cười lạnh, hắn cảm thấy sư huynh của Liễu Khuynh Thành chính là một kẻ ngu ngốc, thanh niên trên không trung đã nói đến từ Thánh vương thế gia, bây giờ còn chọc giận đối phương, đây không phải là muốn chết sao.
Chẳng lẽ hắn không biết Thánh Vương thế gia đại biểu cho cái gì?
Quả nhiên, ánh mắt người thanh niên kia u ám giống như nước chảy, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Trần, lạnh giọng nói: “Không quan tâm ngươi là ai, ngươi cũng chết chắc.”
Lục Trần lười phản ứng đối phương, thân thể tách ra một đường kiếm ý vô cùng ác liệt, phá vỡ không gian, bắn hướng lão già Thánh cảnh trên bầu trời.
Kiếm ý, đại biểu thân phận Kiếm Đế cung, vô hình trung biểu lộ thân phận của hắn.
Lão già kia mở mắt, cong ngón búng ra, triệt tiêu kiếm ý, giống như chưa xảy ra cái gì, nhưng ánh mắt cũng rất trịnh trọng nhìn Lục Trần, hỏi: “Ngươi là ai?”
Ánh mắt lão già nhìn Lục Trần vô cùng trịnh trọng, có thể nói vô cùng kiêng dè, bởi vì một đường kiếm ý vừa rồi mà người thanh niên kia khai triển ra, hơn nữa khí tức đạt đến cấp Vương, đường kiếm ý này đủ khiến thế tử Tần Ngạo bị thương nặng, thậm chí giết chết, nhưng đối phương chỉ huy kiếm ý này về phía mình.
Đây không phải đối phương giả vờ ngớ ngẩn mà là đang biểu lộ thân phận của mình.
Tần Ngạo khắp mặt liều lĩnh mới vừa rồi đột nhiên ngửi thấy khí tức chết chóc, đường kiếm ý kia bay qua bên cạnh hắn, phát ra khí tức lạnh lẽo dường như làm máu cả người hắn đông lại, mồ hôi lạnh ứa ra.
May mà mục tiêu công kích của đường kiếm ý này không phải hắn.
Chẳng qua như vậy, hắn cũng hơi thu lại thái độ ngạo mạn, ánh mắt nhìn Lục Trần trở nên e dè, không vì sao, bởi vì chắc chắn đối phương đến từ Kiếm Đế cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận