Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 953: Pho tượng của Phục Ma tự

Cách đó mấy vạn dặm, một khu rừng nguyên sinh rậm rạp, nơi đây rất yên tĩnh, vạn vật đều tĩnh lặng, một tiếng a kéo dài đột nhiên vang lên, kinh động đến rất nhiều loài chim trong rừng.
Chỉ thấy trên bầu trời, xuất hiện một điểm nhỏ, đợi đến gần hơn, mới phát hiện đây là một người, giống như đạn pháo hình người, va chạm mạnh với mặt đất, đập ra một cái hố sâu trăm mét, trong phạm vi trăm mét, tro bụi tràn ngập.
“Khụ khụ…”
Lục Trần mặt xám mày tro bò ra khỏi hố sâu, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực, vốn chỉ đùa với Băng Vũ một chút, chỉ là ngoài miệng không chịu thua nói một câu, kết quả vị tam sư phụ thần thông quảng đại kia của mình nghe thấy, khiến hắn được ngồi một vé xe bay lên trời xanh miễn phí.
Quét sạch tro bụi trên người, Lục Trần lấy ra Thanh Nguyệt Thoa, nhảy vào bên trong, hóa thành một lưu quang màu xanh rồi biến mất.
Ngồi trong Thanh Nguyệt Thoa, vẻ mặt Lục Trần có chút sững sờ, ngày tháng thoi đưa, trong nháy mắt đã gần hai mươi năm trôi qua.
Cũng không biết bây giờ phụ mẫu đã đoàn tụ chưa, tu vi của các tiểu đồng bọn ở Hoang vực, Thanh vực, Huyền vực như thế nào rồi, còn có tiểu sư muội nhà mình, có phải càng ngày càng đẹp không.
Lục Trần canh cánh nhớ nhà, hắn không đến thành Phi Tuyết trước, căn cứ vào ngày hắn ở lại Nhu Đế cung, mẫu thân hẳn đã sớm đi Hoang vực, cho nên sẽ không làm chuyện thừa thãi, lần này tọa độ trực tiếp xuyên qua Biển Chết, đến phía Bắc của Huyền vực, bởi vì Huyền vực và Đế Nữ vực cách nhau một Biển Chết.
Phía đông Huyền vực giáp với Thanh vực, sau đó giáp phía đông Thanh vực Hoang vực, là loại vực hoang vắng nhất, về phần cực đông của Hoang vực lại là hư vô loạn lưu vô biên vô hạn, cho dù là Thánh vương vào trúng hư vô hạn lưu cũng sẽ tử vong.
Thanh Nguyệt Thoa bay trên Biển Chết mênh mông thật lâu, xa xa, một đại lục xuất hiện trong tầm mắt Lục Trần.
“Mẹ nó, Thanh Nguyệt Thoa này đúng là hao phí linh thạch.” Sau khi nhìn thấy đại lục, Lục Trần nói thầm một câu.
Bởi vì hắn xuất phát từ Nhu Đế cung, bây giờ nhìn thấy đại địa của Huyền vực, ước chùng hao phí hơn một tỷ linh thạch để chuyển động, cũng may hắn nhiều linh thạch, nói cách khác, nếu hết linh thạch điều khiển ở Biển Chết, không có tọa độ xác định của pháp bảo phi hành, hắn có thể sẽ bị lạc ở trong biển rộng mênh mông.
Cuối cùng, Lục Trần bay đến lục địa, thỉnh thoảng nhìn thấy một võ giả đi ngang qua, ánh mắt hâm mộ nhìn Thanh Nguyệt Thoa của hắn.
Lục Trần lái Thanh Nguyệt Thoa, đi đến một thành trì phồn hoa, ở giữa thành trì có một pho tượng khổng lồ cao tới trăm trượng, chủ nhân của pho tượng là một người đầu trọc, mặc áo cà sa, hai tay tạo thành chữ thập, hơn nữa mặt còn mỉm cười, giống như Phật Di Lặc.
Vô số người vây quanh pho tượng, cùng nhau quỳ xuống, thấp giọng thì thầm, đọc niệm kinh văn mà Lục Trần nghe không hiểu.
“Kỳ quái, đám người này đang làm cái gì?” Lục Trần sớm đã cất Thanh Nguyệt Thoa, đứng ở không trung, nhìn tình cảnh giống như hiến tế này, ánh mắt mang vẻ khó hiểu.
“Hửm.”
Mắt Lục Trần hơi híp lại.
Hắn phát hiện một chỗ kỳ lạ, những người dân quỳ trên mặt đất niệm kinh văn này, lúc bọn họ lẩm bẩm trong miệng, đỉnh đầu nổi lên từng luồng sức mạnh vô hình, nhập vào trong pho tượng màu đen khổng lồ kia.
“Khí tức quen thuộc này, giống với sư huynh Kim Anh Tuấn.” Lục Trần lẩm bẩm.
Sư huynh Kim Anh Tuấn nhà mình, là một tên khốn kiếp, thích nhất là trộm các pho tượng của các tổ sư khai phái, hoặc là chưởng môn của các đại môn phái, bởi vì chủ nhân của pho tượng này khi còn sống là một danh nhân, một chí cường giả của môn phái, lập ra công lao hiển hách cho môn phái, được vô số người tôn kính.
Có người tín ngưỡng, sùng bái, kính sợ chủ nhân pho tượng, vô hình chung sinh ra một loại tín ngưỡng.
Mà Kim gia gia tộc Tài Thần của Tử Sơn Thanh vực, công pháp tu luyện chính là hấp thu tín ngưỡng, thông qua việc trộm các pho tượng của danh nhân, hấp thu lực lượng tín ngưỡng đế tăng cường bản thân.
Mặt khác còn có một cách, đó là hành tẩu thế gian, cứu vớt người dân khổ cực lầm than, tán gia bại sản, hoặc là cứu mạng, đều sẽ khiến họ cảm động rơi nước mắt, âm thầm cũng có thể hấp thu lực lượng tín ngưỡng.
Mà bây giờ pho tượng trước mặt, giống như đang hấp thu tín ngưỡng của chúng sinh.
Thành này có mấy trăm vạn người, nhưng trước mặt pho tượng ít nhất cũng mấy vạn người quỳ trên đất, thành kính cầu nguyện, lúc nào cũng có lực lượng tín ngưỡng chảy vào trong pho tượng khổng lồ.
“Đây không phải là hòa thượng của Phục Ma tự đấy chứ.” Lục Trần lẩm bẩm một câu.
Lúc đó, khi hắn rời khỏi Huyền vực, Huyền cực cực kỳ hỗn loạn, đầu tiên, người của Trớ Chú giới tìm kiếm người có khắc đồ án thần bí sau lưng ở khắp nơi, nghe nói máu của người đó là một loại chìa khóa, Huyền vực có một Thiên Tôn của Trớ Chú giới bị phong ấn ở đây, cần thu thập máu của chín mươi tám người.
Có điều, bởi vì tìm kiếm “chìa khóa” mở ra phong ấn, Trớ Chú giới không tiếc tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhân loại chết trong tay bọn họ ước chừng đến mấy tỷ.
Thứ hai, Phục Ma tự đột nhiên từ Phật thiêng liêng chuyển hóa thành Ma sa đọa.
Phục Ma tự là một thế lực đứng đầu Huyền vực, người tu phật, chuyên môn trấn áp ma đầu tà đạo, qua nhiều triều đại cho đến nay, Phục Ma tự không biết đã trấn áp biết bao nhiêu ma đầu, nhưng bỗng nhiên thả ra toàn bộ ma đầu đã trấn áp, tùy ý để những ma đầu đó lây lan bệnh khắp Thanh vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận