Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1482: Một người đảo điên cả chiến trường (2)

Bàn tay của Lục Trần còn sắc bén hơn đao kiếm, một luồng ánh sáng hủy diệt chui vào ấn đường Thiên Yêu Đế cảnh.
“Răng rắc.”
Ấn đường Thiên Yêu Đế cảnh rạn nứt, mắt trừng lớn, có lẽ tạm thời cũng không nghĩ tới, chính mình lại bị một Thiên Tôn giết chết, hơn nữa còn là dễ như trở bàn tay.
“Ngươi…”
Bên cạnh, cường giả Đại Đế cảnh đại chiến với Thiên Yêu Đế cảnh, mới vừa xé lĩnh vực Thiên Yêu Đế cảnh ra, liền trông thấy Lục Trần giết chết Thiên Yêu này, cả người ngây ra tại chỗ.
Người xung quanh nhìn thấy một màn này, cũng hít mạnh một hơi, nội tâm điên cuồng run rẩy.
Lục Trần, thế mà giết chết một Đại Đế, thật sự là quá kích thích rồi.
Đừng nói người chiến đoàn Đế cảnh ngây người, cho dù là hai vị Hoàng Chủ trong lạch trời, nhìn thấy một màn này, mắt đều sắp trừng ra ngoài, trong lòng nổi lên cơn sóng sợ hãi ngập trời xưa nay chưa từng có.
Trên chiến trường có thể nghe thấy tiếng trâm rơi, cảnh tưởng Lục Trần chém đầu Đại Đế cực kì đáng sợ. Hai bên đều như hóa đá, trên mặt lộ rõ thần sắc đờ đẫn.
Mọi người đang nghĩ, rốt cục ai mới là Đại Đế, ai mới là Thiên Tôn.
Lục Trần, một vị Thiên Tôn vậy mà lại rễ ràng giết chết Đại Đế, dường như cảnh giới đã hoán đổi cho nhau.
Trong đám đông, Yêu Đế cầm đầu mấy người tộc Sư như bị sét đánh đứng bất động ngay tại chỗ.
Yêu Đế Sư tộc cảm thấy bản thân sẽ chẳng phải là đối thủ của Lục Trần. Trước khi đối phương bước vào ranh giới thời gian, thì hắn vẫn là Chí Tôn, vậy mà nay đã có thể giết chết Đại Đế rồi.
Tốc độ trưởng thành làm cho hắn kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Đừng nói đến người ở Sơn Hải giới, cho dù là người đến từ nơi khác của Tam giới như Bàn Nhạc, Tu La Viêm, Vũ Minh…tất cả đều nheo mắt lại, mang theo thần sắc có chút kinh ngạc.
Tu La Viêm vung ra Diệt Thế đệ ngũ đao, một đao cao cả vạn trượng mang theo sát khí ngút trời chém xuống thân thể vị Đại Đế kia. Báu vật khắp trên người vị Đại Đế kia vỡ vụn, chia làm đôi, máu xương bao phủ khắp trời.
Khi chém chết vị Đại Đế kia, ánh mắt của Tu La Viêm vẫn luôn đặt trên người của Lục Trần, một chút cũng không coi trọng đại chiến cùng cảnh giới.
Tu La Viêm âm thầm thở dài. Cái loại sức mạnh cổ quái mà đối phương tu hành uy lực nay lại tăng lên, không hổ là người ép bản thân nhanh chóng lĩnh hội Diệt Thế đệ ngũ đao.
Tu La Viêm thậm chí trong lòng đang thầm nghĩ, nếu tu vi của đối phương thăng lên đến Đại Đế cảnh, thì bản thân còn có thể đánh được Lục Trần hay không.
“Đừng nhìn ta, giết những tên khác đi” Lục Trần nhìn Đại Đế đang đứng ngây người bên cạnh nói. Trong nháy mắt, hắn đã tiến vào đội chiến đấu khác, lần này hắn không tự ra tay, mà hắn lợi dụng quy luật thời gian để tác động lên kẻ địch. Dòng chảy thời gian xung quanh hắn dường như dừng lại, Thiên yêu cũng bị trói buộc ở trong trận.
Bên cạnh Đại Đế Sơn Hải giới, trong tay cầm một thanh đao dài sáng lấp lánh lập tức chém xuống.
Đại Đế Thiên yêu chỉ có thể mở to mắt nhìn thanh đao dài rơi xuống, sau đó đầu của hắn bị bổ làm đôi.
Lục Trần không ngừng xuyên qua chiến trường, lợi dụng quy tắc tác động lên Đại Đế.
Hết Đại Đế này đến Đại Đế khác lần lượt ngã xuống.
Sự uy mãnh của Lục Trần cũng thành công khơi dậy dục vọng chiến đấu của phe ta. Từng người từng người đều rất phấn khích liên tiếp đánh cho Đại Đế quân địch phải tháo chạy.
Bên trong Thiên Ngân, hai người Luyện Ngục Hoàng và Long Lai nhìn chằm chằm Tô Nghênh Hạ. Một lát sau, Luyện Ngục Hoàng nói: “Tô Nghênh Hạ, ngươi khi nào thì bồi dưỡng đồ đệ”.
Lục Trần trước kia đã tác động đến chiến đoàn của Thiên Tôn. Hai vị Thiên Đế cũng chẳng để tâm đến Lục Trần. Thực lực của Lục Trần mặc dù cao hơn cảnh giới, dựa vào sức của bản thân để bố cục chiến trường đỉnh cao, ấy vậy mà cả hai đều không để tâm đến hắn.
Bọn họ là ai. Bản thân chỉ huy cả một Hoàng tộc, đứng ở đỉnh cao của lĩnh vực tu đạo, có khả năng bứt phá cảnh giới tối cao trong truyền thuyết.
Lục Trần được coi là xuất sắc, nhưng trước sau chỉ là hậu bối trong Thiên Tôn cảnh.
Nếu như ý chí của Vực giới không bị ảnh hưởng, một tay bọn chúng liền có thể đánh thành hư vô.
Nhưng bây giờ Lục Trần đã bước vào chiến đoàn Đế cảnh, dễ dàng tàn sát Đại Đế. Cho dù thực sự thân là một vị Thiên Đế cảnh, trong lòng cũng không tránh được cảm giác lạnh lẽo.
Tô Nghênh Hạ từ khi nào dạy ra một đệ tử biến thái như vậy. Bọn họ một chút tin đồn cũng không từng nghe đến. Nếu như biết, nhất định sẽ bóp chết khi còn trong nôi. Giờ đây đối phương ngay cả Đại Đế cũng có thể giết, hơn nữa trên người còn có một báu vật vô cùng mạnh.
Trước kia hai người bọn chúng ra tay, lại không đem đối phương thu vào bên trong Thiên Ngân, mặc dù có nguyên nhân làm suy yếu ý chí, sức lực của Vực giới.
Nhưng từ đây có thể thấy được, hoàn toàn không có cách nào tóm gọn đối phương, chỉ có thể giương mắt nhìn một con kiến nhỏ từng bước từng bước trở nên mạnh tạo nên mối đe dọa cho bọn họ, cho đến khi tu vi tăng đến mức uy hiếp tới địa vị của bọn họ.
Tô Nghênh Hạ khoanh tay liếc nhìn Lục Trần xuyên qua Đế cảnh chiến đoàn, đôi mắt đẹp ẩn chứa ý cười nói: “thế nào? Đồ nhi này của ta được đấy chứ. Có điều không nghe lời của sư phụ, vẫn mong hai vị ưu ái một chút”.
Tô Nghênh Hạ nói đến đây, hắn còn thở dài một cách tiếc nuối.
“Phù”.
Nghe Tô Nghênh Hạ nói hai người họ muốn thổ huyết.
Tô Nghênh Hạ xem ra đang đánh giá thấp Lục Trần, thực ra là đang khoe khoang với bọn họ. Có điều đối phương dường như không có cách gì hạ đối phương, vì truyền nhân tàn ác nhất của tộc bọn hắn đều đã chết ở Thời Quang giới, lấy đâu ra yêu nghiệt thứ hai để đánh bại sự kiêu ngạo của Tô Nghênh Hạ đây.
Hai người bọn hắn không nói nữa mà quay đầu đi là không muốn đối mặt với bộ dạng đắc ý kia của Tô Nghênh Hạ.
Trong Đế cảnh chiến đoàn, trận chiến vẫn không ngừng diễn ra, các loại lực lượng đại đạo nối liền thiên địa phát ra tiếng ầm ầm lớn, giống như trời long đất lở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận