Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 865: Đánh bại (2)

Hắn hoàn toàn phát cuồng, uy áp của Hoàng giả đại thành mênh mông, lực lượng ánh sáng màu xanh lượn lờ quanh người tăng lên một cấp bậc, trực tiếp xé rách phòng ngự của Lý Diên, sau đó hắn phát động công kích hung ác đối với Lý Diên, Lý Diên tuy là một Nhân Hoàng đại thành nhưng lại không chặn được huyết khí mạnh mẽ này của Nhân Hoàng đại thành.
“Phụt!”
Lý Diên hộc máu, bay ngược ra ngoài.
Sau khi đột phá vật cản, ánh mắt của Nhân Hoàng đại thành của gia tộc Thuần Vu hung tợn quay đầu nhìn về phía Lục Trần, chuẩn bị xé xác Lục Trần, chỉ là lúc nhìn Lục Trần thì ánh mắt lại trì trệ.
Chỉ thấy trước mặt Lục Trần có một người, mà thanh trường kiếm sắc bén đang kể lên cổ của người này.
“Ngươi còn tiến thêm một bước thì ta sẽ giết người này!” Lục Trần nhếch miệng cười với Nhân Hoàng đại thành của gia tộc Thuần Vu.
“Đừng, đừng giết ta!”
Thuần Vu Không bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng bị sợ hãi cực lớn bao phủ.
Bởi vì mới vừa nãy, Lục Trần thần không biết quỷ không hay đến trước mặt hắn, dễ dàng khống chế được hắn.
Đối mặt với biến thái có thể dễ dàng giết chết Hoàng giả đỉnh phong, tất nhiên Thuần Vu Không không dám ôm bất kỳ tâm lý may mắn nào.
Hiện tại Thuần Vu Không trên cơ bản đã bị dọa cho chảy nước tiểu, nếu như sớm biết con của Thư Mộng Lan biến thái như vậy, nói gì hắn cũng sẽ không đến thành Phi Tuyết.
Vừa nãy, sau khi thấy đối phương giết hai người, vốn hắn muốn lén lút rời đi nhưng lại bị đối phương phát hiện.
“Buông Thuần Vu Không ra!” Nhân Hoàng đại thành của gia tộc Thuần Vu có ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm Lục Trần, giọng điệu hắn lạnh lẽo nói, Thuần Vu Không là một nhân vật hậu bối của Thánh cảnh nên không được phép có chuyện gì.
“Ngươi nói buông là buông, vậy chẳng phải ta không có mặt mũi nào sao?” Lục Trần lười biếng nói: “Ngược lại ngươi, mau cút đi, hãy thành thật quay về Hoàng triều, đợi nửa tháng sau Quân giáng lâm Hoàng thành tìm gia tộc Thuần Vu tính sổ.”
Cách đó không xa, sau khi Mộ Dung Thu và một cường giả của gia tộc Thuần Vu va chạm, lòng có ý rút lui, Mộ Dung Thu đi đến trước mặt Lục Trần, trong lòng thở dài, mặc dù cảnh giới của hắn cao hơn Lục Trần nhưng chiến lực lại thua kém rất nhiều, Lục Trần lại có thể chém giết hai cường giả Hoàng giả đỉnh phong trong thời gian ngắn ngủi.
Mà một Hoàng cảnh trung kỳ như hắn chỉ đánh ngang hàng với đối phương.
“Nói lại lần nữa, buông Thuần Vu Không ra!” Giọng điệu Nhân Hoàng đại thành của gia tộc Thuần Vu lạnh lẽo nói.
Bàn tay của Lục Trần lắc lư, chỉ thấy một cánh tay của Thuần Vu Không tách khỏi cơ thể, mang theo vết máu rơi xuống mặt đất, Thuần Vu Không phát ra tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt nhăn nhó đứng lên.
“Đi, ngươi mau đi đi!” Thuần Vu Không gào rít về phía cường giả trong gia tộc, ánh mắt mang theo phẫn nộ.
Bởi vì đối phương chần chờ mới khiến mình mất đi một cánh tay, trong lòng Thuần Vu Không thầm hận, hận cường giả trong gia tộc, tất nhiên cũng hận Lục Trần đã chém đứt cánh tay hắn.
Sắc mặt của Nhân Hoàng đại thành gia tộc Thuần Vu khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Trần trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Được, nhưng không cho phép ngươi làm tổn thương Thuần Vu Không.”
Sau khi nói xong, hắn không chút do dự xoay người rời đi, kể cả Hoàng giả chiến đấu với Mộ Dung Thu cũng rời đi với hắn.
Người của Thư gia nhìn thấy người của gia tộc Thuần Vu rút lui, bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại lo lắng, lần này là hoàn toàn đối đầu với gia tộc Thuần Vu, không cách nào bỏ qua được, chỉ sợ lần sau người của gia tộc Thuần Vu đến là cường giả có cấp bậc Thánh cảnh.
Còn cường giả vây xem ở xa xa lại có mấy người tiếc nuối thở dài một hơi, bởi vì gia tộc Thuần Vu không tiêu diệt được Thư gia khiến cho bọn họ rất phiền não.
Tại sao, vì trong lòng bọn họ hy vọng gia tộc Thuần Vu tiêu diệt Thư gia.
Mặc dù con của Thư Mộng Lan tới Thư gia đại náo, còn giết Hoàng giả của Thư gia, thoạt nhìn như nước với lửa với Thư gia, nhưng đối phương từ đầu đến cuối lại là cháu ngoại trai của Thư gia, hơn nữa Thư Mộng Lan cũng đã trở về.
Chắc chắn quan hệ của đối phương với Thư gia sẽ hòa hoãn.
Nếu gia tộc Thuần Vu chưa tiêu diệt được Thư gia, đợi Thư gia lấy lại tinh thần thì sẽ đối phó với bọn họ.
“Đợi Thánh cảnh của gia tộc Thuần Vu đến, xem ngươi chặn như thế nào?” Có mấy người ôm ý địch thầm nói ở trong lòng.
Tần Tuyết đi tới trước mặt Lục Trần, mở miệng nói: “Có cần ta thông báo chuyện này cho tông chủ điều động một Thánh Vương trong tông môn đến hay không.”
Trong lòng Thuần Vu Không bên cạnh sợ hãi, sau lưng Lục Trần có cường giả cấp Thánh Vương sao?
Người của Thư gia nghe lời Tần Tuyết nói, ánh mắt sáng ngời, nữ tử xinh đẹp này đến từ thế lực đứng đầu nào, lại nói muốn điều động một Thánh Vương tới đây.
“Không cần!”
Nhưng Lục Trần chỉ chậm rãi lắc đầu.
“Tại sao?” Tần Tuyết chau mày, nói: “Lẽ nào ngươi có thể đối phó Thánh cảnh?”
Mộ Dung Thu cũng gấp gáp, vội vàng nói: “Gia tộc ta cách đây rất xa, cũng không muốn bị kích hoạt thánh niệm, vậy mất mặt biết bao.”
Tiết Lâm cũng nói: “Lục đẹp trai, đừng hành động theo cảm tính.”
Người của Thư gia cũng nóng nảy, hận không thể mở miệng đồng ý thay cho Lục Trần, nếu như có thể điều động một Thánh Vương qua đây thì gia tộc Thuần Vu còn dám lỗ mãng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận