Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1747: Lục Trần sợ rồi (2)

Đừng nói họ chưa từng thấy Thiên Đế, ngay cả đẳng cấp Thánh Đế cũng khó mà chiêm ngưỡng.
Nhưng bây giờ, họ đã gặp được một vị Thiên Đế sống sờ sờ?
Qua cơn chấn động, hai người lại nghĩ bụng chẳng lẽ con của Lục Chính Hằng đang khoác lác à.
Cuộc đối thoại giữa họ khiến hai người như lọt vào sương mù, cô nương này đến từ thế giới khác ư?
Tuy họ biết Thiên Yêu giới và cũng biết ngoài Thiên Yêu giới ra còn có thế giới khác, nhưng chưa từng nhìn thấy, thế nên trong lòng họ hoặc nhiều hoặc ít có hoài nghi.
Dù nghi ngờ nhưng họ không nói gì, bởi trong lòng hai người đang đờ ra nên họ không thể xen vào trường hợp này nổi.
Lục Trần vốn định thăm phụ mẫu rồi rời đi, nhưng ông già yêu cầu hắn giải quyết khốn khó mà Chấn Thiên tông gặp phải, vì vậy hắn đã ở lại vài ngày. Khoảng ba ngày sau, trên bầu trời Chấn Thiên tông bỗng nhiên trở nên ngột ngạt, hơn nghìn người tu hành xuất hiện, khí thế gầm rú khiến cho hư không rung chuyển.
Dòng người tu hành này có hơi thở cao thấp khác biệt, trong đó có Thánh Vương, có Chí Tôn và có cả Thiên Tôn.
Người dẫn đầu là một nam tử gầy yếu có vẻ ngoài thô kệch, đôi mắt ác liệt và khuôn mặt hung dữ, toát ra khí chất của Đại Thiên tôn.
Sự xuất hiện của nhóm người tu hành này cũng ngay lập tức thu hút sự chú ý của hơn một trăm đệ tử Chấn Thiên tông, họ nhốn nháo đi ra và ngẩng đầu nhìn người tu hành trên bầu trời, khi thấy bên trên có người tu hành đáp xuống thì sắc mặt họ lập tức tái đi.
Từ trang phục, họ nhận ra người phía trên là người của Phi Báo tông, xem ra đã dốc toàn bộ lực lượng.
Trong phút chốc, đệ tử Chấn Thiên tông trong hàng không ngừng xôn xao, lòng người bàng hoàng.
“Từ Phi, đây không phải là đệ tử tông chủ sao, sao lại đứng trước mặt tông chủ Phi Báo tông vậy?” Chư vị đệ tử Chấn Thiên tông nhìn thanh niên bên cạnh nam tử gầy thì vô cùng nghi ngại, hỏi.
“Lạ thật, người Chấn Thiên tông lại không đào tẩu à?” Trên bầu trời, nam tử gầy thấy đệ tử Chấn Thiên tông đều ở đây thì trong lòng cực kỳ nghi hoặc. Hắn nghĩ Chấn Thiên tông hẳn cũng biết tin họ sẽ tới đây, nên chuẩn bị chạy trốn hoặc là đã chạy trốn rồi mới phải.
Nhưng bây giờ, không ai bỏ đi, điều này khiến hắn vô cùng ngờ vực.
Tuy nhiên, rất nhanh, nam tử gầy nhe răng cười, không bỏ trốn càng tốt, vốn cho rằng phải tốn công tốn sức một phen, bây giờ xem ra không cần nữa rồi.
Trong cung điện, Lục Trần, phu thê Lục Chính Hằng và nhóm Lý Ngao đều có mặt.
Lý Ngao đứng trước mặt Lục Trần, cung kính nói: “Tiền bối, nam tử gầy yếu kia chính là tông chủ của Phi Báo tông, một Đại Tôn.”
Lý Ngao nói rồi nhìn về phía thanh niên trước mặt tông chủ Phi Báo tông, đôi mắt tràn ngập bi thương và giận dữ bởi thanh niên kia là đệ tử hắn tín nhiệm nhất.
Bị đệ tử mình tin tưởng nhất phản bội, Lý Ngao không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại thế nào nữa.
“Lý Ngao, cút ra đây.” Tông chủ Phi Báo tông đứng trên không, cất giọng như sấm rền cực kỳ vang dội, sức mạnh Đại Thiên tôn phô thiên cái địa đè ép xuống.
Phụt phụt phụt!
Trên mặt đất, đệ tử Chấn Thiên tông không chịu nổi sức ép Đại Tôn này, bởi vậy mới xuất hiện cảnh tượng hàng loạt người ngã ngựa đổ, miệng phun máu tươi.
Đột nhiên, vòm trời bắn ra thần quang màu vàng rực rỡ, một bàn tay to lớn vô biên màu vàng óng phóng ra, thẳng thừng chộp tới tông chủ Phi Báo tông.
Trong lòng tông chủ Phi Báo tông xuất hiện cảm giác nguy cơ không tài nào miêu tả nổi, mí mắt điên cuồng nhảy lên, hắn nổi giận gầm lên một tiếng để lực lượng quy tắc bộc phát.
Nhưng trước thực lực tuyệt đối, nó hoàn toàn không có lực phản kháng.
Bàn tay màu vàng óng cùng lực lượng đại đạo hùng hậu nắm ghì lấy tông chủ Phi Báo tông. Tông chủ Phi Báo tông kịch liệt giãy dụa, tiếc thay tất thảy đều tốn công vô ích.
“Đại Đế.”
Tông chủ Phi Báo tông đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, đồng tử mở to, ngay cả nguyên thần cũng đang rung động.
Sao trong Chấn Thiên tông lại có cấp bậc Đại Đế chứ.
Cùng lúc đó, người ngựa hai bên đều nhìn thấy tông chủ Phi Báo tông bị một bàn tay to lớn nắm chặt không có chút lực phản kháng nào, thì đều sửng sốt.
Thế nhưng, phản ứng của hai bên có chỗ khác biệt.
Trưởng lão Phi Báo tông, kể cả chúng đệ tử đều tái hết cả mặt, trong lòng không thể nghĩ ra nổi cớ làm sao Chấn Thiên tông lại có người tu hành hùng mạnh thế kia, một tay thôi đã giữ được tông chủ, chẳng lẽ là Đại Đế à.
Không cần nghĩ nữa, chắc chắn là nhân vật Đại Đế rồi, nhưng sao Chấn Thiên tông lại có Đại Đế được.
Còn đệ tử Chấn Thiên tông sau khi trải qua sợ hãi thì gương mặt lộ vẻ hưng phấn.
Lúc này, nhóm Lục Trần đi ra ngoài từ cung điện.
Lục Trần khẽ vẫy tay, bàn tay màu vàng óng giam cầm tông chủ Phi Báo tông, đi tới trước mặt.
Lục Trần nhìn chăm chú vào tông chủ Phi Báo tông bằng đôi mắt rất điềm tĩnh, nhưng mang theo uy thế khiếp người dị thường.
Tông chủ Phi Báo tông nhìn thanh niên trước mặt, phát hiện hơi thở sâu không lường được, khi đã chắc chắn là Đại Đế đang khống chế hắn thì lập tức thức thời xin tha: “Tiền bối, tha mạng.”
Sau đó, hắn nhìn Lý Ngao: “Lý huynh, lần này bọn ta tới chỉ để chúc mừng quý tông được truyền thừa Cự Phong Đại Đế thôi, không có ý gì khác đâu.”
Nhưng tông chủ Phi Báo tông vừa dứt lời, chỉ thấy bàn tay màu vàng óng kia khép lại, phịch, tông chủ Phi Báo tông nổ thành màn sương máu, linh hồn và thể xác bị hủy diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận